- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Thập Niên 90: Chuyên Gia Tâm Lý Tội Phạm Ở Hương Giang
- Chương 4: Vụ án ông chủ Thâm Thủy Bộ bị gϊếŧ (2)
Thập Niên 90: Chuyên Gia Tâm Lý Tội Phạm Ở Hương Giang
Chương 4: Vụ án ông chủ Thâm Thủy Bộ bị gϊếŧ (2)
Suy nghĩ Tần Tri Vi rất hay, nhưng ý kiến này đã nhanh chóng bị Lư Triết Hạo bác bỏ: “Cho dù bọn họ nhìn thấy, chưa chắc sẽ phối hợp với cảnh sát chúng ta.”
Câu lạc bộ đêm và quán bar đều là nơi kinh doanh, thường xuyên bị cảnh sát tới quét sạch rồi tống giam, những người này sau khi ra tù sẽ kinh doanh tiếp, đương nhiên cũng hận cảnh sát thấu xương. Cảnh sát tìm bọn họ lấy khẩu cung, không đưa khẩu cung giả đã là tốt lắm rồi, làm sao có thể ngoan ngoãn phối hợp chứ.
Tần Tri Vi không muốn phá án còn phải hao tổn tâm cơ để tranh đoạt quyền chỉ huy với anh ta, huống chi tìm nhân chứng lấy khẩu cung cũng không cần nhiều người, cô đảo mắt, rất nhanh đã nảy ra ý kiến: “Hay là chúng ta tiếp cận từ hai hướng đi. Anh mang năm người, tôi mang năm người. Chúng ta xem ai tìm ra manh mối hữu dụng trước.”
Lư Triết Hạo đang muốn khiến cô biết khó mà lui, miễn cho những chuyên gia chỉ biết lý luận suông này chỉ huy mù quáng. Anh ta cũng không thể cãi nhau với cấp trên mãi được, thấy cô chủ động muốn đánh cược, anh ta cầu còn không được: “Được! Nếu cô không điều tra ra, sau này đừng tham gia vào vụ án của tổ A chúng tôi nữa.”
Tần Tri Vi thấy anh ta đồng ý, lập tức đưa ra yêu cầu của mình: “Nếu tôi điều tra ra trước, cả tổ các anh đều phải đi học lớp học của tôi!”
Lư Triết Hạo thoải mái đồng ý.
Hai người duỗi tay ra đập tay nhau, thành lập ván cược.
Lư Triết Hạo làm động tác mời, ý bảo cô chọn trước.
Tần Tri Vi liếc nhìn cảnh sát hết một lượt, tùy ý gọi năm người.
Chọn người xong, Lư Triết Hạo nở nụ cười, con người cũng khoan dung hơn, anh ta chỉ và bông tai khoa trương của Tần Tri Vi: “Tốt nhất cô nên tháo nó ra! Bằng không sẽ trở thành mục tiêu công kích của nghi phạm đấy.”
Tần Tri Vi lộ vẻ mặt kiêu căng: “Nếu như bông tai có thể trở thành mục tiêu công kích, vậy có phải trước khi nam cảnh sát các anh xuất cảnh cũng phải tự thiến trước không?”
Đây là lời đáp trả cô chuẩn bị cho những câu nói vô lý của anh ta đối với mình. Miễn anh ta làm chó bắt chuột xen vào việc của người khác, phát biểu ý kiến không nên có đối với cách ăn mặc của cô là có thể đưa ra bốp chát.
Lời này vừa nói ra, toàn bộ người trong tổ đều trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Lư Triết Hạo từ trước đến nay nổi tiếng độc mồm độc miệng, từng mắng không ít người cũng sửng sốt một hồi lâu. Trong chốc lát gương mặt nõn nà nhờ đắp một đống tiền của đã nhuộm màu đỏ rực, anh ta xấu hổ trừng mắt với cô: “Tôi là có lòng nhắc nhở cô thôi.”
Sao trên đời này lại có thể có người phụ nữ thô tục như vậy. Nói “tự thiến” như lẽ đương nhiên vậy đấy.
“Cảm ơn! Tự lo cho mình đi!” Tần Tri Vi thản nhiên nói.
Lư Triết Hạo nghiến răng. Chỉ cảm thấy người phụ nữ này còn khó chơi hơn người trước đó. Anh ta có lòng nhắc nhở, không ngờ đối phương không phân biệt tốt xấu, không nhận thấy tấm lòng của người ta.
Đây là do Tần Tri Vi không biết suy nghĩ trong lòng anh ta, nếu biết chắc chắn sẽ bật lại: Anh bảo tôi đi bắt hung thủ, còn muốn tôi hòa nhã cái gì chứ? Cảnh sát Hồng Kông chết hết rồi sao? Để cho một chuyên gia kiếm cơm dựa vào trí tuệ như tôi đi bắt hung thủ. Đây là khinh thường ai vậy?
May mà Lư Triết Hạo không nói ra, bằng không chắc chắn Tần Tri Vi có thể bật lại anh ta.
Không những hai người này không có được tiếng nói chung, mà phương pháp phá án cũng hoàn toàn trái ngược.
Sau khi phân tổ xong, Lư Triết Hạo lập tức dẫn người của tổ mình chạy tới Thâm Thủy Bộ kiểm tra camera giám sát. Còn Tần Tri Vi thì sao? Cô nhờ các thành viên trong tổ dọn dẹp mấy tờ quảng cáo. Đúng vậy, không sai, chính là mấy tờ quảng cáo, quảng cáo dán ở con hẻm nhỏ của phố lớn.
Buổi sáng quán bar còn chưa mở cửa, Tần Tri Vi không thể chờ được, cho nên cô định điều tra ngân hàng đen trước.
Cô bắt hai chiếc taxi dẫn đội năm người đến Thâm Thủy Bộ.
Ngồi lên xe, một trong năm người của tổ cô là La Ki Bo nhìn giám sát Lư lái Jeep rời đi, hâm mộ đến nỗi tròng mắt cũng sắp rớt xuống.
Tần Tri Vi tò mò hỏi: “Tổ trọng án có mấy chiếc xe có thể dùng?”
La Ki Bo không trả lời, Cao Lau Giày giải thích: “Tổ trọng án của chúng ta không có xe. Nhưng giám sát Lư có tiền, bình thường chúng tôi phá án đều ngồi xe của anh ấy.”
Tần Tri Vi hiểu ra, La Ki Bo là cảnh sát trưởng, bình thường anh ta đều ngồi xe của Lư Triết Hạo.
Mỗi tiểu đội của tổ trọng án trong lực lượng cảnh sát Hồng Kông có khoảng 12 người, gồm một giám sát hoặc giám sát cấp cao, một đồn trưởng, hai cảnh sát trưởng và bảy đến tám cảnh sát viên tạo thành.
Năm người cô vừa chọn, Cao Lau Giày là cảnh sát trưởng, La Ki Bo là đồn trưởng, cũng đảm nhiệm chức trung sĩ của tiểu đội này, là chức vụ dưới một người, trên mười người. Chẳng trách anh ta lại rất thích hành động quái gở.
Tần Tri Vi chống cằm nhìn ra ngoài: “Có tiền còn làm cảnh sát, giám sát Lư của các anh rất có tinh thần trọng nghĩa.”
Chỉ là miệng có hơi hỗn. Loại người từ nhỏ đến lớn đã trưởng thành trong hũ mật này, trong mắt người khác là miệng hỗn nhưng trong mắt anh ta thì là cá tính. Muốn thay đổi tật xấu này, lấy nhu khắc cương là vô dụng, biện pháp tốt nhất chính là hỗn hơn anh ta.
Nghe thấy cô khen, La Ki Bo nở nụ cười: “Đúng vậy, anh Hạo rất cố gắng.”
Rất nhanh đã tới Thâm Thủy Bộ, Tần Tri Vi trả tiền, La Ki Bo phụ trách ghi sổ. Lát nữa cô phải xin cấp trên thanh toán.
La Ki Bo xin hóa đơn xong, lại lấy giấy bút ra. Cao Lau Giày không nhịn được mà cười trộm, xem ra vị chuyên gia này rất biết chọn người.
Đến địa điểm xảy ra vụ án, Tần Tri Vi phân công nhiệm vụ cho mọi người: “Chỉ cần phát hiện quảng cáo cho vay ở phố Áp Liêu, vịnh Trường Sa, phố Nhữ Châu, phố Khâm Châu và phố Nam Xương thì xé hết xuống. Rồi đến chỗ tôi tập hợp.”
Mọi người nghe thấy lời dặn dò này của cô thì trố mắt nhìn nhau.
Tính tình La Ki Bo không tốt, anh ta có chút không hiểu: “Không phải nói đi tìm người chứng kiến sao?”
“Chúng ta bắt được người bị tình nghi, không có nghĩa là có thể định tội đối phương. Người phát hiện đầu tiên vừa không có thấy rõ mặt hung thủ, cũng không có nhìn thấy quá trình gϊếŧ người của đối phương. Còn vân tay trên mặt người chết, hắn có thể lấy cớ nói rằng mình không cẩn thận đυ.ng phải đối phương ở trên đường. Thuốc lá ở trong hẻm nhỏ kia cũng có thể nói là trước đó hắn ném. Muốn định tội đối phương thì phải tìm được vật chứng. Chiếc đồng hồ vàng đó là một trong những vật chứng quan trọng, kẻ gϊếŧ người đã không đến cửa hàng đồ đồ cũ chính quy để bán thì rất có thể nó đã được đổ vào một ngân hàng chui.”
Về phần tại sao không điều tra quảng cáo thu mua đồng hồ hiệu tư nhân thì đạo lý rất dễ hiểu. Bởi vì tiền vốn của người bán hàng có hạn, nếu thật sự nhận được đồng hồ phiên bản giới hạn thì chắc chắn sẽ nhanh chóng chuyển thành tiền. Sẽ không đợi đến bây giờ mà còn chưa tuồn ra. Kết hợp với bốn ngón tay của hung thủ, nơi duy nhất có khả năng tuồn vào chính là ngân hàng chui.
Lời này đúng là có lý. Đám người La Ki Bo không nói nhảm nữa, dựa theo phân phó của cô, đều chia nhau ra xé miếng quảng cáo.
Một giờ sau, tất cả mọi người tụ tập lại một chỗ. Đặt những miếng quảng cáo giống nhau lại một chỗ. Có tất cả 16 quảng cáo cho vay.
Bọn họ tìm một buồng điện thoại, lần lượt gọi tới hỏi địa chỉ.
Loại trừ công ty cho vay có địa phương nhỏ, địa điểm làm việc ở mặt tiền, chỉ tìm những nơi bí mật, tổng cộng chỉ còn lại có sáu công ty.
Họ lục soát từng cái một theo danh sách.
Trong một phòng trò chơi náo nhiệt, người trẻ tuổi ở bên trong với hai mắt bốc sáng điều khiển cần trò chơi, thỉnh thoảng lại thốt ra mấy câu thô tục hay dừng hút thuốc mà chửi mắng.
Đúng lúc này, bộ đội cơ động cầm súng vọt vào, người trẻ tuổi hoảng sợ, cho rằng mình phạm phải chuyện gì, theo bản năng giơ tay đầu hàng.
Những cảnh sát này cũng mặc kệ bọn họ, lập tức đá văng một bức tường vây phía sau phòng trò chơi, bên trong bày đầy máy đánh bạc và bàn mạt chược. Trước mỗi bàn là những dân cờ bạc đang bu kín, điên cuồng hò hét, khi bộ đội cơ động xông vào thì bọn họ chạy trốn tứ phía, lại bị đè chặt xuống.
Những dân cờ bạc này và ông chủ của phòng trò chơi này đã bị bắt, sau đó sẽ chờ hình phạt, nếu phối hợp với cảnh sát phá án thì có thể giảm hình phạt.
Tần Tri Vi cầm ảnh chụp chiếc đồng hồ vàng in ra, hỏi bọn họ đã từng thấy chiếc đồng hồ này chưa. Đáp án nhận được lại làm cho người ta thất vọng.
Một buổi sáng rất nhanh đã đi qua, bọn họ lại chỉ càn quét được một tiệm.
Buổi chiều, Tần Tri Vi còn phải lên lớp. Cô bảo các thành viên khác tiếp tục càn quét tiệm thứ hai, còn mình thì chạy về lớp.
Tan học xong, Tần Tri Vi đến văn phòng tổ A hỏi thăm tiến triển.
La Ki Bo thở dài, buổi chiều bọn họ càn quét hai tiệm, lần này ngay cả dân cờ bạc cũng không bắt được.
Bởi vì buổi sáng sau khi tiệm kia bị càn quét, các ngân hàng đen khác đã có chuẩn bị, trực tiếp đóng tiệm.
Đánh bạc phải bắt được tang vật hiện hành mới có thể lấy được. Chỉ bắt một vài máy đánh bạc hoặc một bàn mạt chược thì cũng vô ích. Ông chủ có thể nói đó là đồ bỏ đi, lấy làm củi đốt, cảnh sát cũng không có biện pháp gì với bọn họ.
Tổ của giám sát Lư họp ở văn phòng, cho tới trưa vẫn đang điều tra theo dõi hình ảnh của người khả nghi, vừa mới trở về. Dường như có thu hoạch lớn.
Nghe thấy bên trong truyền đến tiếng vỗ tay, đám người La Ki Bo tò mò ghé vào cửa muốn nghe lén.
Tần Tri Vi vỗ nhẹ bàn tay, bảo bọn họ có thể đi ăn cơm trước: “Buổi tối mọi người rảnh rỗi có thể cùng tôi đến quán bar điều tra vụ án!” Cô nhìn đồng hồ: “Buổi tối tôi còn phải lên lớp, sẽ không ăn cơm với mọi người.” Cô nói xong vội vã rời đi.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau. Cao Lau Giày có chút không thể tưởng tượng nổi: “Sao cô ấy lại không bảo chúng ta đi theo?”
La Ki Bo vỗ anh ta một cái, cười chê anh ta ngốc: “Nếu như cô ấy thua, về sau không thể cùng mấy người phá án.” Anh ta hất cằm: “Đến lúc đó cô ấy chấm điểm cho chúng ta, có thể có được đánh giá gì tốt chứ? Hơn nữa buổi chiều chúng ta còn không thu hoạch được gì.”
Mọi người rơi vào rối rắm, làm thế nào cũng không đúng, cho nên bọn họ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt?
Mọi người đồng loạt nhìn về phía La Ki Bo, chờ anh ta quyết định.
Không đợi La Ki Bo lên tiếng, Cao Lau Giày đã lên tiếng trước một bước: “Thắng hay không là chuyện của cô ấy. Nhưng thái độ làm việc của chúng ta phải tốt. Không thể để cô ấy bới móc.”
Ở đội cảnh sát Hồng Kông, mười lần khen ngợi cũng không bằng một lần khiếu nại. Đừng thấy Tần Tri Vi là người mới, chưa từng làm nhiệm vụ, nhưng cấp bậc của cô cao hơn bọn họ vài cấp, đủ điều kiện để đánh giá họ.
La Ki Bo gật đầu tán thành lời của Cao Lau Giày: “Cao Lau Giày nói đúng. Dù sao cũng chỉ chịu khổ vất vả có một lần này. Không thể để cô ấy đánh cược thua rồi trút giận lên người chúng ta! Tối nay tôi đi tăng ca!”
Những người khác anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Có người tò mò hỏi: “Cô ấy muốn chúng ta tăng ca thì cứ nói thẳng. Tại sao cứ bắt chúng ta tự nguyện?”
Tổ trọng án tăng ca là chuyện thường xảy ra. Sau khi điều tra xong vụ án thì có thể nghỉ bù.
La Ki Bo suy đoán: “Cô ấy là lãnh đạo mới, nếu ép chúng ta tăng ca, lo lắng chúng ta bằng mặt không bằng lòng, không chịu phối hợp làm việc với cô ấy. Tự nguyện, ai dám không tích cực? Không hổ là học tâm lý học, sai khiến người khác cũng có thể gây khó dễ cho tâm lý của chúng ta.”
Mọi người cứ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, Cao Lau Giày không đồng ý lắm: “Có lẽ cô ấy cảm thấy chúng ta đông người, không có lợi cho việc điều tra riêng. Có khi nào anh nghĩ nhiều quá rồi không?”
La Ki Bo nhìn anh ta một cái, ánh mắt ấy tràn ngập vẻ ghét bỏ. Không phải anh ta nghĩ nhiều, mà do mấy người suy nghĩ quá ít.
Vì thế Tần Tri Vi nhanh chóng phát hiện đám người La Ki Bo đều đến nghe giảng.
Con người sẽ không vô duyên vô cớ thay đổi, cô cẩn thận hỏi thăm mới biết bọn họ muốn chờ cô kết thúc rồi cùng đi điều tra án.
Tần Tri Vi cũng đi theo bọn họ.
Sau khi học xong, đoàn người lại đến Thâm Thủy Bộ. Bởi vì bọn họ là tổ trọng án tổng bộ, cách Thâm Thủy Bộ khá xa, bartender cũng không biết những người trước mặt này là cảnh sát.
Tần Tri Vi cùng bọn họ một trước một sau vào quán bar, tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống, Tần Tri Vi ngồi một mình một bàn, giống như không quen với đám người La Ki Bo.
Cách ăn mặc sặc sỡ của cô lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt của đàn ông, hơn nữa trên mặt đối phương mang theo vẻ ưu sầu, rất có thể là tới mua say.
Có nhân viên phục vụ đi tới, chỉ vào người đàn ông cách đó không xa: “Vị khách kia mời cô uống rượu.”
Tần Tri Vi nhìn theo hướng anh ta chỉ, đối phương chào hỏi cô, cô không có hứng thú, mà lôi kéo nhân viên phục vụ lại hỏi: “Trước kia tôi từng tới quán bar của các anh uống rượu, lúc ra cửa, bông tai của tôi bị người ta cướp mất. Bông tai kia không đáng giá bao nhiêu nhưng tôi rất thích, bây giờ còn chưa tìm về được. Không biết hôm đó anh có đi làm không?”
Người đẹp tìm mình xin giúp đỡ, còn là loại chuyện nhỏ này, nhân viên phục vụ là đàn ông, có cảm xúc muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, nên lập tức hỏi cô là ngày nào.
“Chính là ba tháng trước, hôm con hẻm phía trước có người chết ấy.” Tần Tri Vi thở dài: “Lúc đó tôi đã báo cảnh sát, nhưng cảnh sát đều chạy đi điều tra án mạng, không ai quản vụ án của tôi. Làm tôi tức gần chết!”
Nhân viên phục vụ được cô nhắc nhở cũng nhớ ra: “Đêm đó tôi ở bên trong bán rượu, nhưng tôi có một đồng nghiệp đêm đó hỗ trợ bắt xe ở cửa quán bar, có lẽ anh ấy đã gặp người cướp bông tai của cô.”
Tần Tri Vi kích động đến run rẩy cả người: “Thật sao? Thật là tốt quá.”
Bông tai đung đưa đầy khoa trương, khiến nụ cười của cô càng lộ vẻ xinh đẹp, nhân viên phục vụ mê mệt đến choáng váng đầu óc, vẫy vẫy tay với anh mập cách đó không xa. Bên kia có vài nhân viên phục vụ đang rót rượu cho khách, trên người đang mặc đồng phục do quán bar cung cấp.
Nhân viên phục vụ nói rõ ngọn nguồn sự việc với mập mạp.
Anh mập thấy người đẹp thì tinh thần chính nghĩa cũng bùng nổ, rất muốn biểu hiện một phen: “Cô nói cho tôi biết tên cướp kia trông như thế nào đi? Có lẽ tôi đã gặp rồi. Đêm đó tôi vẫn luôn ở bên ngoài gọi xe giúp.”
Tần Tri Vi chỉ báo chiều cao và dáng người, những thứ khác thì làm bộ như không nhớ, còn gõ huyệt Thái Dương của mình: “Tôi chỉ thấy hắn cướp bông tai của tôi chạy vào con hẻm nhỏ phía trước.”
Anh mập suy nghĩ một hồi lâu, thất vọng lắc đầu: “Người chạy vào thì tôi chưa từng thấy. Nhưng tôi từng thấy một người đàn ông chạy ra khỏi hẻm. Có thể là gặp phải người chết nên sợ hãi chăng? Nghe nói đêm đó trong hẻm có người chết.”
Hai mắt Tần Tri Vi lóe sáng, nhìn chằm chằm anh ta không buông: “Vậy trong tay anh ta có cầm thứ gì không? Trông như thế nào?”
Ba tháng trôi qua, ký ức của anh mập đã dần mơ hồ, nếu như không phải đêm đó vừa vặn xảy ra án mạng, có thể ngay cả một chút ký ức cuối cùng anh ta cũng sẽ quên mất, anh ta nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi nhớ đối phương mặc đồ đen, hắn rất hốt hoảng, lúc từ trong hẻm chạy ra, hắn còn bị ngã.”
“Trên tay hắn có cầm thứ gì không?”
Anh mập lắc đầu: “Không có. Hai tay trống không. Hắn đυ.ng vào người tôi rồi đứng lên xin lỗi rồi bỏ chạy.”
“Chạy về hướng nào?”
“Chạy về hướng của phố Nhữ Châu.”
Tần Tri Vi lại hỏi vẻ ngoài của đối phương.
“Mặt rất gầy, tóc ngắn, có lẽ đã nhiều ngày không tắm rửa, giống như rơm rạ vậy, ngửi thấy bốc mùi! Xương gò má nhô ra, quê chúng tôi gọi kiểu tướng mạo này là tướng khắc thê. Lông mày rất ngắn, môi rất dày, má phải có nốt ruồi đen lớn.”
Hoàn toàn trùng khớp, trong lòng Tần Tri Vi nóng như lửa đốt: “Cậu có thể ghép ra mặt của đối phương không?”
Anh mập suy nghĩ: “Có thể.”
Tần Tri Vi vẫy tay về phía của nhóm Cao Lau Giày và họa sĩ của đồn cảnh sát sang đây.
Thấy có đàn ông đến gần, tâm tư cờ bay phất phới vừa rồi của anh mập lập tức hóa thành bọt nước, quay đầu nhìn về phía Tần Tri Vi, chẳng phải người phụ nữ này đến tìm tình yêu mới sao?
Dường như đang chứng thực suy đoán của anh ta, người phụ nữ yếu đuối bất lực trước đó trong nháy mắt đã thu hồi khuôn mặt tươi cười, lấy ra ảnh chứng minh thư của mình, giọng nói vang vọng có lực: “Tần Tri Vi, chuyên gia tâm lý tội phạm của lớp học phục vụ tâm lý cảnh sát ở tổng bộ cảnh sát Hồng Kông. Mời anh phối hợp phá án với cảnh sát.”
Anh mập sững sờ hồi lâu, mới ý thức được mình bị dụ. Anh ta rất tức giận, nhưng lại không thể không phối hợp. Nếu như lúc trước anh ta không nói việc này, người khác cũng không biết anh ta biết. Hiện tại anh ta biết chuyện không nói thì chính là không phối hợp phá án với cảnh sát, sẽ được mời đến đồn cảnh sát. Anh ta từng ngồi tù, thề là cả đời này cũng không trở về nơi đó nữa.
Anh ta tự nhận mình xui xẻo, mặt mày quạu quọ miêu tả tỉ mỉ diện mạo của người kia với họa sĩ của đồn cảnh sát.
Họa sĩ nhanh chóng phác thảo khuôn mặt, mắt và môi. Người học phác họa nhìn ngũ quan của người không có giống người bình thường, bọn họ sẽ để ý đến bộ phận nổi bật nhất của khuôn mặt.
Tuy rằng không có vẽ giống hệt như đúc, nhưng thần thái lại nắm bắt rất chuẩn.
Tần Tri Vi cầm bức tranh phác họa vội vã rời đi.
Những cảnh sát khác thấy cô đi, lập tức đuổi theo.
Nghe thấy có tiến triển rất lớn, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc, thế nhưng sau đó lại nghi ngờ: “Đã trôi qua rất lâu, lại còn có người nhớ rõ?”
“Đêm đó trùng hợp có người chết. Anh ta nhớ là chuyện rất bình thường.” Tần Tri Vi dẫn mọi người đến đồn cảnh sát Tây Cửu Long, tìm đám dân cờ bạc bị bắt trước đó.
Chỉ cần là dân đánh bạc, nhìn thấy sòng bạc là đi không nổi, mấy sân chơi xâu chuỗi với nhau cũng rất bình thường.
Cơ mà, thật sự có một tên cờ bạc biết người trong tranh.
“Anh ta tên là gì thì tôi không rõ, nhưng biệt danh là Hắc Cốt Đông, người vừa đen vừa gầy, giống như bộ xương vậy.”
Hỏi chỗ ở của đối phương, tên cờ bạc suy nghĩ mất cả buổi: “Hình như là tòa nhà Lệ Trạch ở thôn Trạch An, thứ quỷ nghèo như anh ta cũng chỉ có thể ở nhà chung.”
Muốn đến địa chỉ, Tần Tri Vi lập tức chạy tới tổng bộ của đồn cảnh sát Hồng Kông, muốn xin lệnh lục soát.
Cao Lau Giày nhìn lên đồng hồ, nhắc nhở cô là lệnh khám xét không nhanh được như vậy. Bởi vì cấp bậc của họ không đủ, phải phê duyệt từng cấp một, ít nhất là bốn tiếng.
Tần Tri Vi vội vã bắt người, không thể để cho những cảnh sát cấp thấp này đi theo quy trình, cô suy nghĩ một chút rồi quyết định gọi điện thoại cho Falker.
Những người khác đều đưa mắt nhìn nhau, đều bị sự ngang ngược của cô làm cho trợn mắt há hốc mồm. Hơn nửa đêm còn đánh thức cấp trên, lá gan của cô thật lớn.
Điện thoại vang lên vài tiếng, Tần Tri Vi lập tức kể lại tình hình.
Falker bỏ lại một câu: “Tôi làm giúp cô!”
Cao Lau Giày nghe thấy lãnh đạo đồng ý, suýt chút nữa đã hốt hoảng đến rớt cằm, nhịn không được mà kéo kéo tay áo của La Ki Bo, nhỏ giọng hỏi: “Có phải cô ấy có quan hệ với Falker không?”
La Ki Bo sắp phát khóc trước sự ngu xuẩn của anh ta: “Falker là người Anh, vợ ông ấy cũng là người Anh. Sao có thể có quan hệ gì được?”
Tần Tri Vi đợi nửa tiếng, đã có người tự mình đưa lệnh lục soát tới.
Nhìn bộ dáng vội vàng cuống cuồng chạy tới của đối phương, xem ra đối phương cũng bị dọa sợ không nhẹ. Lãnh đạo tự mình gọi điện thoại đến, đây là thể diện lớn đến nhường nào.
Cao Lau Giày nhìn thấy đối phương thật sự đưa lệnh lục soát tới.
La Ki Bo bị thao tác bất ngờ của Tần Tri Vi làm cho trợn mắt há hốc mồm, chẳng lẽ đây là ưu thế của phụ nữ? Nửa đêm cấp trên bị đánh thức, cũng có thể ôn hòa nhã nhặn xử lý công việc.
Tần Tri Vi cảm ơn đối phương, vẫy vẫy tay, quay đầu chạy về phía cầu thang.
Những cảnh sát khác cũng không rảnh để ngạc nhiên nữa, vội vàng đuổi theo.
Lúc xuống lầu, trùng hợp gặp phải giám sát Lư đang dẫn đội trở về. Vì đánh cược, hôm nay bọn họ cũng thức đêm tăng ca, ngược lại những hàng xóm kia đều rất phối hợp, chỉ là nói chuyện trên trời dưới đất mà không tìm được điểm chính. Giám sát Lư cũng hết cách, chỉ có thể thay đổi suy nghĩ, tìm người cung cấp thông tin của mình để hỗ trợ tìm kiếm manh mối của chiếc đồng hồ vàng, vừa mới ăn xong bữa khuya trở về, thấy bọn họ vội vã đi ra ngoài, tò mò hỏi: “Mọi người tan làm đi về nhà à?”
Tần Tri Vi giơ lệnh lục soát trên tay lên: “Không phải! Chúng tôi đã xác định được nghi phạm, lập tức đi bắt người.”
Nhóm của giám sát Lư đều khϊếp sợ: “Nhanh thế? Thật không vậy?”
Không ai trả lời câu hỏi của họ, chỉ có tiếng bước chân vội vã.
Nửa tiếng sau, Tần Tri Vi dẫn theo năm thành viên của tổ trọng án cùng với bộ đội cơ động đá văng cửa nhà Hắc Cốt Đông. Hắc Cốt Đông đang đánh bài với đám bạn lêu lổng, theo bản năng muốn chạy trốn, còn chưa kịp xoay người đã bị Cao Lau Giày đè cánh tay lại, đối phương không chịu nổi sức lực này, quỳ rạp xuống đất.
Tốc độ phản ứng tuyệt vời!
Tần Tri Vi giơ ngón tay cái lên với Cao Lau Giày: “Tốt lắm!”
Khen xong, cô cúi đầu nhìn về phía người đàn ông bị áp chế chặt chẽ. Hắc Cốt Đông bị ép ngửa đầu lên, lộ ra con số bằng máu tươi trên trán.
Trên xe buýt, con số là 100%. Hiện tại là 120%. Mặc dù không hiểu tại sao con số lại tăng. Nhưng tâm trạng Tần Tri Vi rất tốt.
Cao Lau Giày giao Hắc Cốt Đông cho cảnh sát quân trang, đối phương bị còng tay đưa đi.
Cao Lau Giày vui vẻ đến độ thấy răng không thấy mắt, nhìn La Ki Bo mà mỉm cười đắc ý: “Sếp, Madam khen ngợi tôi đấy!”
Trong mắt La Ki Bo cũng có thêm vài phần ý cười, không nói lời chua chát nữa, mà vẫy tay về phía mọi người: “Mau tìm hung khí và đồng hồ vàng!”
Những hộ gia đình khác nhanh chóng bật đèn lên, sau đó là tiếng chửi bới của hàng xóm, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng chó sủa.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Thập Niên 90: Chuyên Gia Tâm Lý Tội Phạm Ở Hương Giang
- Chương 4: Vụ án ông chủ Thâm Thủy Bộ bị gϊếŧ (2)