Tần Tri Vi gõ cửa phòng thẩm vấn, ra hiệu La Ki Bo ra ngoài, cô mang bức tranh ở hộp đêm đặt trên bàn, sau đó kéo ghế ngồi xuống.
Tư thế Tần Tri Vi thả lỏng, cô đặt khuỷu tay lên bàn, tay kia đỡ cằm: “Chúng ta nói về hội họa nhé? Tôi không am hiểu về hội họa, nhưng tôi cảm thấy tranh của anh rất quen mắt, là trường phái nghệ thuật nào vậy?”
Cô nghiêng đầu nhìn bức tranh đánh giá, làm ra dáng vẻ như khen ngợi.
Lý Bảo Phúc ngẩng đầu nhìn cô một cái, lưng vô thức ngồi thẳng, người hướng về phía trước, dần buông lỏng vẻ kháng cự: “Người đó muốn tranh vẽ có sắc thái sáng rực, tôi liền nhớ đến tranh hoa lá của hoạ sĩ Séraphine Louis”
“Sở trường của anh là tranh trừu tượng, tại sao lại nhận đơn nay?” Tần Tri Vi cười với anh ta: “Thay đổi phong cách vẽ là một điều khó khăn, hoạ sĩ Hồng Kông Trần Phúc Thiện có tài năng đặc biệt, vào năm 62 đã thay đổi phong cách vẽ, rồi gặp phải đã kích rất lớn. Người bình thường ít ai đưa ra quyết định như vậy, sao anh lại đột nhiên muốn thay đổi phong cách vẽ của mình?”
Lý Bảo Phúc như tìm được tri kỷ, tinh thần sảng khoái: “Ban đầu tôi không thích nhận, nhưng mà Mã Vương Đầu nói tôi vẽ trừu tượng nhiều năm như vậy, vẫn chưa nổi tiếng. Có khi tôi có thiên phú tranh hoa lá, tôi nghĩ cũng hợp lý, cho nên đã nhận.”
"Anh muốn thành danh?”
Lý Bảo Phúc cười ngại ngùng: “Ai không muốn thành danh? Tôi mong tác phẩm của mình có thể trưng bày ở bảo tàng tranh được người đời chiêm ngưỡng.”
Tân Tri Vi gật đầu: “Có khí phách!” Cô khéo léo chuyển chủ đề: “Theo tôi nhớ tranh của Séraphine Louis dùng màu vẽ đều là tự điều phối, anh cũng vậy sao?”
Sắc mặt Lý Bảo Phúc đột ngột thay đổi, ánh mắt Tần Tri Vi và anh ta giao nhau, không khí dường như ngưng đọng lại ở giây phút này.
La Ki Bo nghĩ mãi không hiểu: “Nguyên liệu màu rất đặc biệt sao? Tôi thấy sắc mặt của anh ta không đúng lắm.”
Lư Triết Hạo và mọi người ở phòng quan sát nhìn nhau.
Giọng Lư Triết Hạo có chút nặng nề: "Thuốc màu Séraphine Louis dùng để vẽ đều là tự chế, dùng sơn trắng, dịch cỏ..." Anh ta dừng một chút, dạ dày cồn cào: “Và trộn hỗn hợp máu gà và heo tạo thành.”
Phản ứng của Trương Tụng Ân hiển nhiên chậm nửa nhịp, trong mắt cô ấy có sự nghi hoặc: "Thế nhưng anh ta chỉ mỗi đầu tháng mới đi ra ngoài mua sắm, đêm ngày 18 lúc ba giờ sáng mới ra khỏi cửa, khung giờ đó các sạp hàng đã sớm đóng cửa. Mấy thứ như máu gà phải mua lúc tươi thì mới được. Lúc sau anh ta cũng không đi ra ngoài..."
Cô ấy còn chưa nói xong, con ngươi bèn trợn to, trong đầu lóe lên suy nghĩ đáng sợ, không thể nào không thể nào? Anh ta sẽ không điên loạn như vậy chứ?
Lư Triết Hạo đập tan hy vọng của cô ấy, anh ta nói với La Ki Bo đang chết lặng: "Cậu dẫn người bên pháp chứng đến nhà Lý Bảo Phúc một chuyến xem thuốc màu mà anh ta dùng để vẽ tranh có máu người không? Có thể xét nghiệm ra DNA hay không? Sau đó đem những tranh vẽ trước đó cầm đi kiểm nghiệm."
Cảm xúc La Ki Bo có chút nặng nề, anh ta làm cảnh sát điều tra nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu đυ.ng phải hung thủ có đầu óc biếи ŧɦái như này, thật là mở rộng tầm mắt. Anh ta mở cửa, trong chốc lát đã chạy mất dạng.
Phòng thẩm vấn lại phát ra tiếng nói một lần nữa.
"Lúc anh chạy trốn, mang theo nhiều tranh như vậy, chỉ cần lấy một bức rồi đem đi xét nghiệm xem có máu không. Bên pháp chứng cũng có thể xét nghiệm ra DNA, nếu như khớp với DNA của người chết, dù anh không thừa nhận, cũng sẽ bị định tội. Đây chỉ là vấn đề thời gian! Đến lúc đó tranh vẽ của anh không đáng một đồng."
Sau một cuộc giao chiến bằng lời nói ngắn ngủi, Tần Tri Vi chủ động phá tan không khí tĩnh mịch, cô giống như không nhìn thấy vẻ mặt Lý Bảo Phúc càng ngày càng vặn vẽo, thái độ vẫn rất tốt chỉ cho anh ta con đường sáng: "Nếu như anh chủ động khai nhận quá trình phạm tội, quan toà có thể sẽ phán nhẹ lại. Trong trại giam, anh vẫn có thể tiếp tục vẽ tranh, bằng tài hội hoa của mình, sẽ rất nhanh liền có thể thành danh."
Đương nhiên là cô đang lừa gạt anh ta. Cô đã từng hỏi hoạ sĩ nổi tiếng, tranh của Lý Bảo Phúc vẽ không có linh hồn, chỉ có kỹ xảo, rất nhiều người đều có thể sao chép, giới hội họa cần phải có sự đặc biệt, anh ta không thể thành danh được..
Có lẽ Lý Bảo Phúc quá mức tự tin về bản thân, có lẽ là đoán được mình không còn đường nào khác, trải qua thời gian giãy dụa ngắn ngủi, rốt cuộc anh ta gật đầu thừa nhận, người là do anh ta gϊếŧ.
Tất cả mọi người không ngờ Lý Phúc Bảo lại nhận tội nhanh như vậy.
Trương Tụng Ân nhìn nghẹn họng tặc lưỡi, vừa rồi La Ki Bo thẩm vấn hơn một tiếng ở bên trong, nói tới muốn rách miệng, Madam mới đi vào không bao lâu, đối phương liền nhận tội, cũng quá nhanh rồi nhỉ?
Lư Triết Hạo tựa như biết Trương Tụng Ân suy nghĩ gì, cũng vui vẻ dạy cấp dưới hiếu học: "Madam đâm trúng nhược điểm của anh ta. Cái anh ta không chịu được chính là cả đời này không vẽ tranh được nữa.”
Trương Tụng Ân gật đầu, cô ấy vẫn là không nghĩ ra: "Sao Madam lại nghĩ tới chuyện màu vẽ là máu người?"
Đánh chết cô ấy, cô ấy cũng không nghĩ ra được việc này, vừa rồi cô ấy còn cho rằng mình bắt nhầm người.
Lư Triết Hạo cũng bị phong cách cách không giới hạn của Tần Tri Vi làm cho rung động, từ khi sinh ra tới giờ đây là lần đầu anh ta cảm nhận được sức mạnh của tri thức, anh ta cười nói: "Có thể sách tâm lý học tội phạm có dạy qua những cái này chăng? Cô ấy nhìn vấn đề ở góc độ rất rõ ràng, còn đầu óc chúng ta lại bị quá nhiều khuôn khổ vây lấy, có hơi cứng ngắt, hôm nay coi như tôi cũng đã mở mang tầm mắt.”
Trong phòng thẩm vấn, Tần Tri Vi không biết hai người ở bên ngoài đang rất bái phục cô, mà vẫn tiếp tục nói: "Tại sao anh lại gϊếŧ anh ta?"
Lý Bảo Phúc cúi đầu: "Tôi nghe người ta nói Mã Vương Đầu bán bức tranh đó với giá một triệu, tôi liền muốn vẽ thêm nhiều bức, thừa thắng xông lên, nhưng tôi mãi không tìm được linh cảm, tôi không ngủ cả ngày lẫn đêm, tinh thần muốn sụp đổ, khó khăn lắm có một đêm, tôi có được linh cảm, vẽ một bức tranh, tôi tự thấy rất vừa ý, muốn Mã Vương Đầu lấy đi bán giúp tôi. Mã Vương Đầu không có ở nhà, tôi đã để lại giấy nhắn cho anh ta. Khi anh ta đến tìm tôi, tôi lấy bức tranh ra cho anh ta xem, anh ta chê bai đá bức tranh qua một bên còn làm hỏng nó. Đó là tác phẩm tôi cực khổ vẽ ra, nên tôi rất tức giận." Nói đến đây, con mắt Lý Bảo Phúc toàn là nước mắt, giống như đứa trẻ chịu oan ức, oán trách cái xấu của Mã Vương Đầu: "Tôi nỗ lực như thế, anh ta lại hủy nó đi, còn mắng chửi tác phẩm của tôi.”
Tần Tri Vi có sao cũng không ngờ được Lý Bảo Phúc gϊếŧ Mã Vương Đầu không phải vì chê đối phương trả tiền cho mình quá ít, cũng không phải bởi vì rửa tiền nên làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta, mà lại là vì đối phương làm hỏng tranh của anh ta. Cô đột nhiên nhớ lại những gì hàng xóm của Lý Bảo Phúc nói, bà cô đó vẫn còn ghi hận chuyện Lý Bảo Phúc bởi vì trẻ con làm hỏng tranh của mình mà đã đánh con trai người ta, xem ra lần đó Lý Bảo Phúc đã nhẹ tay rồi.
Anh ta khóc cả buổi, thật vất vả mới bình ổn cảm xúc, bỗng nhiên anh ta trợn to hai mắt, đồng tử lóe lên ánh sáng âm u, giống như con cá trốn sâu trong đầm nổi lên mặt nước nhìn đăm đăm Tần Tri Vi, ngay cả giọng nói cũng thay đổi: "Cho nên tôi đã bỏ thuốc anh ta, trói anh ta lại, anh ta không phải xem thường tranh của tôi đó sao, vậy thì tôi sẽ dùng máu của anh ta vẽ tranh, hê hê..."
Điệu cười này phối với biểu cảm của anh ta khiến nó có vài phần quỷ dị.
Tần Tri Vi ung dung thản nhiên động ngón tay một cái, tên này hình như có vấn đề thần kinh? Khi đối phương nhìn qua, cô ra hiệu anh ta tiếp tục nói.
"Cũng không biết chuyện như nào, sau khi dùng máu của anh ta, trong đầu tôi toàn là linh cảm." Anh ta khoa tay múa chân, giống như pháo bông nổ: "Tôi vẽ liền mấy tác phẩm, là tác phẩm xuất sắc không ai bằng. Nhưng anh ta lại bị bệnh, không cách nào khác, tôi chỉ có thể gϊếŧ chết anh ta." Nói đến đây, hai mắt anh ta trợn lên, như khóc như cười, lúc thì đập bàn, lúc lại bật khóc, không biết là phát tiết, hay là tiếc nuối, trong miệng thì thầm: "Tôi chỉ vẽ có hai mươi bức, còn thiếu năm bức là tôi đã có thể tổ chức mô hình triển lãm tranh nhỏ rồi."
Anh ta một hơi nói liền ba lần "mở triển lãm tranh" mọi người đều im lặng, gϊếŧ người xong, vậy mà anh ta chỉ nghĩ đến triển lãm tranh. Madam nói không sai, người này là tên điên.
Tần Tri Vi truy hỏi: "Anh giấu hung khí ở đâu?"
Lý Bảo Phúc báo địa chỉ ra, hóa ra sau khi anh ta vứt xác xong, lại lái xe đến chỗ khác, chôn hung khí và những thứ liên quan khác. Sau đó anh ta lại đem xe đi rửa sạch từ trong ra ngoài, không để lại giấu vết.
Tần Tri Vi ra khỏi phòng thẩm vấn, cảm thấy cả người mệt mỏi
Lư Triết Hạo nói tiếng cảm ơn với cô: "Chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi, cô nhanh về đi."
Tần Tri Vi gật đầu.
Một tiếng đồng hồ sau, Lư Triết Hạo dẫn người đến vị trí vùng ngoại thành đào được hung khí mà Lý Bảo Phúc đã giấu. Không những có hung khí, còn có cả giường mà người chết đã từng ngủ và bùn đất dính máu của tầng hầm.
Đêm nay Tần Tri Vi mơ thấy hai giấc mơ, đoạn này chắc là mộng đẹp mà Lý Bảo Phúc đã bắt đầu mơ từ lúc còn nhỏ.
Khi Lý Bảo Phúc còn nhỏ không thích nói chuyện, bố mẹ dẫn anh ta đến nhà họ hàng làm khách, anh ta luôn xấu hổ trốn sau lưng người lớn, mẹ lúc nào cũng ngại ngùng nói lời xin lỗi với khách: "Nó xấu hổ."
Thế là anh ta càng lúc càng xấu hổ, không thích giao tiếp với mọi người, chỉ muốn ở trong nhà, anh ta thích vẽ, thích tạo ra những nét vẽ khí phách hào hùng ở trên giấy, đó là điều khiến anh ta thấy dễ chịu tự do. Bố mẹ anh ta nhịn ăn nhịn mặc mua cho anh ta cọ vẽ, còn báo danh cho anh ta tham gia vào các lớp hội họa, tiếc là những bức vẽ của anh ta rất bình thường, không có điểm đặc sắc, thầy giáo không vừa mắt, khéo léo khuyên bố mẹ anh ta kêu anh ta từ bỏ con đường nghệ thuật, nhưng anh ta không chịu, kiên quyết muốn vẽ. Bố mẹ anh ta không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục cung cấp cho anh ta vẽ.
Do anh ta u mê vẽ tranh trong thời gian dài, cho nên thành tích những môn khác đều rất kém, đương nhiên không đậu nổi đại học, sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh ta mượn cớ không thể tiếp tục học, chỉ đành đi ra ngoài tìm việc làm, nhưng thể chất anh ta gầy yếu, không có sức, cũng không chịu được khổ, tìm công việc thì liên tiếp bị sa thải, anh ta chịu đả kích hết lần này đến lần khác, đến cuối cùng bố mẹ anh ta cũng từ bỏ, anh ta chỉ có thể ở nhà ăn bám, tiếp tục sự nghiệp vẽ tranh của anh ta.
Bố mẹ anh ta nhìn thấy anh ta như vậy thì phát rầu, lo lắng tương lai anh ta sẽ không nuôi nổi bản thân, hai ông bà già chỉ đành liều mình kiếm tiền.
Người ngoài thấy bọn họ vất vả, liền khuyên họ cho con trai ra ngoài làm việc.
Hai vợ chồng chỉ có thể cười khổ: "Nó thích vẽ tranh, tương lai nhất định có thể làm một họa sĩ."
Người ngoài không tiện nói gì.
Tiếc là vận mệnh vẫn luôn rất vô thường, hai vợ chồng chưa đến năm mười thì lần lượt qua đời, để lại hai căn nhà cho anh ta.
Thế giới của anh ta từ đó trở nên rất yên tĩnh, không có sự chăm sóc của bố mẹ, đồng thời cũng mất đi càm ràm của bố mẹ, anh ta từ chối khéo qua lai với hết thảy người thân bạn bè, một mình ở nhà vẽ tranh, anh ta nhất định phải trở thành họa sĩ.
Chuyển cảnh, bảo tàng nghệ thuật Hồng Kông, ở đây tập trung toàn bộ tác phẩm của danh họa trên toàn thế giới, mỗi một họa sĩ có tiếng đều có tác phẩm ở đây.
Đây cung điện tràn đầy hơi thở nghệ thuật, những người tham gia đều ăn mặc quần áo rất thỏa đáng mới đến thưởng thức tác phẩm hội họa.
Những khách hàng này bất giác đi đến trung tâm, đây là nơi sáng nhất ở bảo tàng nghệ thuật, có một tác phẩm được phủ một tấm lụa đỏ, không nhìn thấy rõ diện mạo thật của tác phẩm, nhưng mà chỉ cần nhìn vành khung cũng có thể thấy tác phẩm này rất quý giá.
Khi tiếng chuông vang lên, MC nổi tiếng nhất Hồng Kông đi đến bên dưới đèn pha, đầy nhiệt tình giới thiệu với mọi người: "Đây là tác phẩm “Tình yêu” của Lý Bảo Phúc, bậc thầy hội họa đầy tài năng nhất lịch sử Hồng Kông."
Tiếp theo là lời lý giải của MC, lụa đỏ từ từ rơi xuống, lộ ra diện mạo thật của tác phẩm hội họa.
Bên trong vẽ cảnh hai người một trai một gái đang khiêng hàng, đó là dáng vẻ làm việc của bố mẹ anh ta, cũng là tình yêu của anh ta.
"Xin mời nhà họa sĩ thiên tài của Hồng Kông - Lý Bảo Phúc!"
Đèn pha chiếu qua, Lý Bảo Phúc thay đổi diện mạo ngại ngùng thẹn thùng trước đây, anh ta mặc âu phục, thắt cà vạt, tóc tai chải cẩn thận tỉ mỉ, đi đôi giày da được cọ sáng láng, dáng người thẳng tắp, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người anh ta chậm rãi bước lên đài, nở nụ cười tự tin với mọi người.
Dưới khán đài có vô số người reo hò vỗ tay cho anh ta, thậm chí có cô gái to gan còn nháy mắt với anh ta.
Tần Tri Vi xuống giường, cô lôi nhật ký của mình ra, bắt đầu ghi lại giấc mộng này.
Dân chúng cho rằng đa số hung thủ gϊếŧ người xong sẽ luôn hối hận, nhưng cái hối hận này phần lớn là sợ hãi, không phải sợ gϊếŧ người rồi người chết hiện hồn đòi mạng, mà là sợ mình sẽ ngồi tù, lo lắng cho hoàn cảnh của mình.
Mà số ít hung thủ sẽ giống như Lý Bảo Phúc, tình cảm bọn họ mờ nhạt, sẽ chỉ nghĩ lại tại sao mình làm việc không cẩn thận, để cảnh sát nắm được nhược điểm, chứ không hề hối hận, càng không sợ hãi.
Hôm sau, bên pháp chứng đưa báo cáo qua, xét nghiệm của máu từ ván gỗ đến bùn đất đều là DNA của người chết, con dao kia chính là hung khí gϊếŧ người, cộng thêm khẩu cung của Lý Bảo Phúc, vụ án này chỉ đợi thẩm vấn cuối cùng thì đã có một kết thúc.
La Ki Bo làm xong báo cáo, chủ động chạy đi đến phòng ban khác mượn bài ghi chép.
Lúc tra án, tất cả bọn họ đều không có đến lớp của Madam nghe giảng, đã thiếu rất nhiều tiết rồi.
Đám người Cao Lau Giày nhìn thấy anh ta múa bút thành văn, lại gần xem xét, nháo nhào bảo anh ta viết nhanh chút: "Viết xong cho tôi mượn sổ ghi chép của cậu cho tôi chép với."
Nhân viên cảnh sát ở bên ngoài nói chuyện ầm ĩ, Lư Triết Hạo ở văn phòng nghe được động tĩnh bên ngoài, đi ra ngoài hỏi bọn họ đang tranh luận cái gì.
Những người khác đều biết khúc mắc trong lòng của Lư Triết Hạo, trước đây anh Hạo đánh cược thua Madam, toàn tổ của bọn họ phải đến lớp của Madam, sau đó do điều tra án, nên cũng không đi, hiện giờ bọn họ chủ động chép bài giảng của Madam, vội bù bài trên lớp, anh Hạo biết được không biết có giận không?
Chỉ có Trương Tụng Ân không hiểu tình hình, cười hi ha nói: "Bọn họ đang chép bài giảng tâm lý học tội phạm, mấy ngày này chúng tôi đều không đến nghe Madam giảng, đã giảng tới chương bốn rồi, bọn họ thiếu rất nhiều bài giảng."
Khi Trương Tụng Ân nói, mọi người đều đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu với cô ấy, thế nhưng đôi mắt quyến rũ lại như cho người mù xem, cô ấy lỡ ngỡ chẳng thấy.
Đợi khi cô ta nói xong, Cao Lau Giày sợ Lư Triết Hạo nổi giận vội vàng bổ sung: "Chúng tôi cảm thấy chương trình học là miễn phí, không học thì phí, cho nên..."
Lư Triết Hạo giật khóe môi, những lời này nếu đổi lại là La Ki Bo nói thì còn có độ đáng tin nhất định, đổi thành Cao Lau Giày thì cứ cảm thấy có chút gì đó không đúng với kịch bản, anh ta nhẹ nhàng họ một tiếng: "Chép cho tốt vào! Mọi người chép xong rồi cho tôi chép với."
Ánh mắt mọi người sáng lên, ý của anh Hạo là sau này mỗi ngày bọn họ đều có thể đi nghe khóa tâm lý học tội phạm?
"Anh Hạo, em biết anh là người độ lượng."
Lư Triết Hạo liếc mắt: "Không phải tôi độ lượng, là do mấy người nghĩ tôi quá nhỏ mọn. Tôi chưa bao giờ có thành kiến với Madam, tôi chỉ là phản cảm với khóa tâm lý học tội phạm, giờ thì tôi nghĩ thông rồi, khóa học không có vấn đề, mà là chuyên gia trước kia có vấn đề, thằng đó không thể mang kiến thức và vụ án dung hòa với nhau, chỉ chậm trễ việc điều tra án của chúng ta. Madam không giống vậy, cô ấy là một chuyên gia danh xứng với thực."
Vụ án trước đó, giống như Tần Tri Vi nói, cô căn bản không cần dùng đến kiến thức trong tâm lý học tội phạm, chỉ với thân phận nữ cảnh sát đã có thể cạy miệng nhân chứng, nhưng vụ án này thì không giống vậy. Khi nhận được báo cáo, bọn họ đến hiện trường vụ án còn sớm hơn cả Madam, nhưng Madam sử dụng kiến thức chuyên nghiệp xuất sắc của mình sớm xác định được ngành nghề của người chết, sau đó lại căn cứ theo báo cáo pháp chứng và pháp y mà tìm ra được hung thủ là họa sĩ, sau đó hôm qua cô lại căn cứ theo quá trình thẩm vấn mà phán đoán chuẩn xác động cơ gϊếŧ người của hung thủ, anh ta thua tâm phục khẩu phục.
Những người khác liên tiếp gật đầu phụ họa theo nói: "Đúng! Madam thật sự rất lợi hại!"
"Hôm qua tôi và La Ki Bo cùng thẩm vấn Lý Bảo Phúc, La Ki Bo đã kích động anh ta như vậy, anh ta lại không chút tức giận, chúng ta vẫn luôn không tìm được bằng chứng, lúc đó thật lòng tôi rất hoảng sợ, tôi còn cho rằng lần này chúng ta bắt nhầm người." Toàn bộ quá trình thẩm vấn Cao Lau Giày đều tham gia, lúc đó tâm trạng anh ta giống như xe cáp treo, lúc bắt đầu thì nắm chắc thắng lợi trong tay, sau đó nhịn không được hoài nghi bản thân mình, sau đó đến kinh ngạc: "Chỉ có Madam tin chắc mình không bắt lầm người, cô ấy vừa nhìn đã nhận ra bức tranh có điều cổ quái, thật lợi hại!"
Lần này Cao Lau Giày không hề nịnh hót, bởi vì người được khen không có ở đây, anh ta thật sự là rất khâm phục đối phương.
"Đúng đó, tôi cũng không ngờ đến." Trương Tụng Ân xoa xoa cánh tay của mình: "Hôm qua tôi nhìn cô ấy thẩm án, nổi hết cả da gà."
Nói thật Madam thẩm án không hề hung dữ, nhưng giây phút cô dò hỏi đến vấn đề màu vẽ, Trương Tụng Ân sắc bén phát hiện gương mặt không biến sắc của Lý Bảo Phúc đã có rạn nứt, lúc đó cô ấy có một cảm giác... Hung thủ không phải ai khác chính là anh ta.
Rất nhiều người đều chứng kiến màn này, mọi người đều biểu thị đồng ý, họ đang cười nói chuyện, bên ngoài có người gõ cửa.
48 tiếng đã đến, đàn em của Mã Phu Cường đến đón người, họ đi vào tổ trọng án liền lớn tiếng hét ầm lên, dáng vẽ hếch mặt hất hàm sai khiến: "Cảnh sát mấy người chỉ biết vu oan cho người tốt, đại ca của tôi là dân lành số một, mỗi năm chúng tôi đóng thuế nuôi mấy phế vật các người đó!"
Mã Phu Cương ký tên xong đi ra, còn chưa đợi anh ta rời khỏi, đã bị Lư Triết Hạo ngăn lại: "Anh thật sự không gϊếŧ Mã Vương Đầu, nhưng anh không chịu khai rõ ngày hai và ngày mười bảy đã đi đâu, nên chúng tôi đã đi điều tra."
Đôi môi anh ta cong lên cười xấu xa, Mã Phu Cương và đàn em chỉ cảm thấy thảm rồi, đang chuẩn bị rời đi, đã thấy một tổ nhân viên khác từ bên ngoài đến, nhìn thấy bọn họ, Mã Phu Cường và đàn em liền biến sắc.
Lư Triết Hạo mang theo nụ cười giới thiệu với bọn họ: "Hai người chắc là quen đúng không? Tổ phòng chống mại da^ʍ, trước đây anh và ông chủ của anh và Xà Vương đã cho một nhóm em gái Đại Lục vượt biên đến Hồng Kông, Tổ phòng chống mại da^ʍ đã tìm thấy nhóm em gái Đại Lục đó, bọn họ đều đã khai nhận, là hai người cho bọn họ vượt biên qua đây, mời hai người phối hợp điều tra với Tổ phòng chống mại da^ʍ!"
Mã Phu Cương và đàn em gấp đến đổ mồ hôi trán: "Hiểu lầm! Toàn bộ đều là hiểu lầm, tôi căn bản không quen em gái Đại Lục gì cả, bọn họ vượt biên đến Hồng Kông, chúng tôi chỉ là thấy bọn họ đáng thương, cho bọn họ miếng cơm ăn mà thôi."
Bọn họ biện minh cho mình, đáng tiếc giám sát viên tổ phòng chống mại da^ʍ căn bản không nghe bọn họ giải thích, trực tiếp bắt họ chắp tay sau đít, đẩy bọn họ ra ngoài: "Đi thôi! Có gì thì về tổ phòng chống mại da^ʍ mà nói!"
Họ chỉ có thể cụp đầu xuống, chán nản bị cảnh sát tổ phòng chống mại da^ʍ xô đẩy rời đi.
Đợi hai người đó đều đi, cảnh sát tổ A đều vui mừng: "Tốt qua rồi! Sớm nên trừng trị bọn họ rồi! Kiếm tiền bằng thân xác phụ nữ còn dám phách lối như vậy!"
Cao Lau Giày trông mong nhìn Lư Triết Hạo: "Anh Hạo, chúng ta có phải là có thể nghỉ phép rồi không? Lần trước tổng giám sát nói chúng ta có thể nghỉ phép gấp đôi."
Lư Triết Hạo ra hiệu bọn họ nhanh chóng làm xong việc trong tay: "Lát nữa tôi đi báo cáo công việc, ông ấy cũng có thể duyệt nhanh chút."
Nghe nói có thể được nghỉ phép, toàn bộ cảnh viên đều nhanh chóng bắt tay làm việc.
Cao Lau Giày làm động tác tay Ok: "Lập tức làm xong."
La Ki Bo cũng hí hửng cười nói: "Hiện giờ tôi đi đến chỗ pháp chứng hối thúc báo cáo bên đó."
Trương Tụng Ân lập tức đứng dậy: "Tôi đến chỗ pháp y lấy báo cáo."