Chương 52

"Liền không thể không đi không?"

"Không thể không đi," Đồng Thành Quân vẻ mặt thành thật, "Công tác đều liên hệ được rồi, chỉ chờ bản thân em qua đi thôi."

"Sao cậu lại cố chấp như vậy!" Đồng

Thành Hoành dùng sức đem bút máy vỗ vào trên mặt bàn, xoay người lại nhìn hắn nói: "Ở nhà có cái gì không tốt? Là thiếu cậu ăn vẫn là thiếu cậu uống? Vẫn là để cho cậu chịu oan ức? Biết rõ ba mẹ cần người ở bên cạnh chăm sóc, cậu còn chạy đi ra ngoài, ba mẹ nuôi cậu nhiều năm như vậy, đều là nuôi không đúng không?"

Trong dự liệu trách cứ, thật giống như việc chăm sóc ba mẹ tất cả đều là trách nhiệm của hắn vậy.

"Em chỉ là muốn đi ra ngoài xông pha một lần," Đồng Thành Quân cười ngây ngô, đáy mắt lóe qua một tia trào phúng nhỏ bé đến khó có thể nhìn thấy, "Không thì ngày nào đó vợ con em sinh bệnh, em ngay cả tiền xem bệnh đều không bỏ ra nổi, vậy em phải làm sao bây giờ."

Đồng Thành Hoành có một tia chột dạ dời đi tầm mắt, cầm bình giữ nhiệt lại đây uống một hớp nước, nói tiếp: "Sao có thể xui xẻo như vậy, ngày ngày liên tục sinh bệnh? Cậu nghe anh, ở nhà sống yên ổn đi."

"Anh cả, em vẫn luôn kính trọng anh," Đồng Thành Quân nói: "Ba mẹ có anh chăm nom, em cũng yên lòng. Anh yên tâm, chờ sau này em kiếm được tiền, cũng có thời gian nhàn rỗi, em nhất định sẽ trở về chăm nom ba mẹ, sẽ không đem bọn họ đều ném cho anh không quan tâm."

Mấy lời vớ vẩn này, Đồng Thành Hoành một chữ đều không tin, cứ chăm nom, chăm nom, sau đó hoàn toàn thành chuyện của hắn, chính chuyện của hắn hắn còn không chú ý được hết, nơi nào quản được những chuyện khác.

"Cậu làm sao vậy? Kêu cậu không cần đi, cậu cứ nhất định phải đi," Đồng Thành Hoành trừng hai mắt nói: "Cậu nghe lời, đừng đi Quảng Châu làm công, muốn làm công thì tìm ở xung quanh nhà không được sao?"

"Không được, phải đến Quảng Châu làm công mới có thể kiếm được nhiều tiền," Đồng Thành Quân vẫn như cũ cười ngây ngô: "Ở xung quanh nhà kiếm được quá ít tiền, ăn uống còn không đủ nữa huống chi là tồn tiền, em không giống anh, làm giáo viên mỗi tháng có ba trăm tiền lương, ngày lễ ngày tết còn có phong bì, cuối năm còn có tiền thưởng, kiếm được không ít."

"Anh, chúng ta là người một nhà, lúc trước là em chăm nom ba mẹ, hiện tại cũng nên đến phiên anh chăm nom. Dù sao, anh cũng rời nhà gần, thường thường về xem một chút cũng không có việc gì."

"Vợ con em cũng sẽ không phiền phức anh cái gì, cũng chính là Hân Hân nhà em thân thể không tốt, động một chút liền phát sốt các kiểu, đến lúc đó muốn đi bệnh viện trong huyện xem bệnh, anh giúp đỡ đón đưa là được."

"Ruộng đất trong nhà kỳ thực cũng không coi là nhiều, ngày mùa thời điểm, anh xin nghỉ mấy ngày, về nhà hỗ trợ, rất nhanh là có thể làm xong."

"Còn trong nhà đất trồng rau, gà vịt heo các loại, anh trở lại làm hết trong một lần là được, mặc dù mệt chút, nhưng đều là người một nhà, dù sao cũng nên giúp đỡ một vài có phải hay không? Dù sao không phân gia, việc này mỗi người đều có trách nhiệm, anh cả anh trước đây cũng là nói như vậy."

Đồng Thành Hoành lỗ tai phóng không, không muốn nghe Đồng Thành Quân nói mấy lời vớ vẩn này, tính toán làm sao để Đồng Thành Quân lưu lại, đột nhiên nghe được "Phân gia" hai chữ, hắn lập tức chú ý tới, chỉ cần phân gia, vậy những chuyện này hắn cũng không cần làm!

Chẳng qua nếu đề chuyện phân gia, sợ là ba mẹ phải đem hắn đánh chết, hơn nữa đối với danh tiếng của hắn cũng không tốt, nào có cha mẹ còn ở liền phân gia? Để người trong thôn biết, sợ là muốn dùng nước bọt dìm chết hắn. Hắn nhìn nhìn đứa em trai ngốc Đồng Thành Quân, không bằng khuyến khích hắn ta đi đề phân gia?

Đồng Thành Quân tiếp tục cười ngây ngô: "Anh cả, biệt thự trong thành của anh chị khi nào mới sửa xong vậy?" Hắn vô cùng ước mơ nói: "Biệt thự lớn như vậy, chờ sửa xong, cả nhà chúng ta cùng nhau chuyển vào ở, có thể so với mấy căn nhà trệt ở trong thôn tốt hơn nhiều"

Đồng Thành Hoành cả kinh trợn mắt nhìn, "Cái gì chuyển vào? Đó là nhà tôi, không phải nhà cậu."

"A? Anh cả, chúng ta là người một nhà nha, nhà anh, không phải chính là nhà của chúng ta sao?" Đồng Thành Quân nói: "Lúc trước anh kết hôn muốn đổi gian nhà với bọn em, mẹ cũng là nói như vậy, nói chỉ cần anh em chúng ta không phân gia, vậy thì đều là người một nhà, nên khiêm nhượng thời điểm liền khiêm nhượng, nên trợ giúp lẫn nhau liền trợ giúp lẫn nhau. Lẽ nào anh phát đạt, liền không muốn bọn em những này người cùng nhà?"

Phân gia! Lập tức liền phân gia!



Đồng Thành Hoành ở trong lòng điên cuồng kêu gào, hắn cũng không thể để cho cả đại gia đình cùng nhau dọn vào biệt thự ở, chưa nói Chu Tuyết cùng nhạc mẫu bên kia như thế nào giải thích, liền nói Đồng Thành Quân bọn họ dựa vào cái gì cùng đi vào ở? Liền là bởi vì không phân gia, thực sự là chuyện cười to!

Hắn nhất định phải ngay lập tức đem gia phân, không phải vậy thì tiện nghi mấy người bọn họ.

Đồng Thành Hoành khuyến khích tam đệ Đồng Thành Quân nói: "Thành Quân này, cậu nói hai anh em chúng ta cũng đã kết hôn, từng người đều có gia đình riêng lại vẫn ở cùng nhau sinh hoạt, có phải hay không không tiện lắm?"

"Đương nhiên là không rồi," Đồng Thành Quân lắc lắc đầu, đầy mặt thành khẩn nói: "Em sẽ không cảm thấy không tiện, anh xem em đi ra ngoài làm công, anh còn có thể giúp đỡ chăm sóc vợ con em. Hơn nữa người một nhà chúng ta vẫn rất hòa thuận, cũng chẳng cãi nhau bao giờ."

Đồng Thành Hoành bị tên tam đệ nghe không hiểu tiếng người này làm cho vô ngữ, hắn nhíu mày nói: "Làm sao? Hợp lại là tôi phải thay cậu chăm sóc vợ con? Đây chính là tôi nên làm?"

"Không nên sao?" Đồng Thành Quân mờ mịt hỏi ngược lại: "Người một nhà không nên chiếu ứng lẫn nhau sao? Đại ca anh không ở nhà mấy ngày nay, chị dâu có chuyện gì đều là em chạy chân, vậy tại sao ngược lại, liền không thể?"

"Cậu lời này là có ý gì? Chẳng lẽ cảm thấy tôi sai khiến cậu làm việc, cậu không vui? Không vui cậu đừng chạy chân a! Chính cậu nhất định phải làm, còn trách tôi không giúp cậu làm." Đồng Thành Hoành trầm mặt xuống, nói: "Chưa từng thấy người nào làm một tý việc như vậy liền muốn đòi thưởng."

Chính là như vậy! Chính là như vậy!

Từ trước chỉ cần không đúng ý anh cả, anh cả Đồng Thành Hoành liền sẽ làm ra dáng vẻ quát lớn thế này, Đồng Thành Quân xưa nay đều sẽ khuất phục ở dưới sự quát lớn như vậy, cảm thấy gia hòa vạn sự hưng, hắn chịu chút oan ức cũng không sao.

"Anh cả, anh đừng nóng giận." Đồng Thành Quân môi mỏng khẽ mím nói: "Em không có ý đó, là em tự nguyện giúp đại tẩu chạy chân."

Đồng Thành Hoành tận dụng mọi thời cơ nói: "Đừng, tôi nhưng không chịu nổi, miễn cho người khác nói tôi chiếm tiện nghi của cậu. Nếu lời đều nói đến mức này rồi, cũng không có cần thiết phải nói tiếp nữa, phân gia đi! Dù sao cái nhà này sớm muộn gì cũng là phải phân."

"Phân gia? Vậy không được." Đồng Thành Quân cuống lên, "Ba mẹ nghe nói thế, còn không bị tức hôn mê."

"Nhất định phải phân!" Đồng Thành Hoành cương quyết nói: "Cậu đi nói với ba mẹ!"

"Anh cả, là anh nói muốn phân gia, không nên là anh đi nói sao?"

"Nếu không phải cậu nhất quyết muốn đi ra ngoài làm công, đánh vỡ hiện tại cân bằng, tôi sẽ nghĩ tới phân gia?" Đồng Thành Hoành vô cùng bá đạo nói: "Nếu cậu muốn đi ra ngoài làm công, vậy thì tự giác một chút, đi nói với ba mẹ đem cái nhà phân, đừng liên lụy mọi người."

Đồng Thành Quân hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Cũng được, vậy em đi nói. Nếu muốn phân gia, vậy cũng phải mọi người toàn bộ đông đủ, đúng hay không?"

Đồng Thành Hoành xoay người cầm lấy bút máy, nói: "Cậu đi về trước, tôi đem bài tập phê chữa xong đi xin nghỉ một ngày, buổi tối về ăn cơm."

* * *

Buổi tối, trên bàn ăn ở nhà chính nhà Đồng Kiến Nghiệp, có cá có thịt món ăn phong phú, người ngồi vây quanh đến tràn đầy, liền ngay cả lão nhị đã gả đi Đồng Thành Ngọc cũng trở về nhà.

"Xảy ra chuyện gì sao?" Quách Xuân Hoa hôm nay đi ra ngoài cùng chị em tốt ngồi một ngày, về nhà ăn cơm tối, phát hiện món ăn bữa tối làm đến phong phú, chưa đến ngày nghỉ chủ nhật con trai lớn Đồng Thành Hoành cũng đã quay về, "Sao mọi người đều đến đông đủ như vậy? Thành Hoành, Thành Kiệt, hai đứa ngày mai không có tiết sao?"

Tứ đệ Đồng Thành Kiệt cũng trở về, là Đồng Thành Quân gọi xe đi trường học đón hắn về.

"Ba, mẹ," Đồng Thành Quân đột nhiên nói chuyện: "Trước khi ăn cơm, con muốn cùng ba mẹ nói một chuyện."



"Mày đình chỉ, mặc kệ mày nói cái gì tao đều không để cho mày đi ra ngoài làm công." Quách Xuân Hoa thả ra lời hung ác nói: "Trừ phi tao chết."

"Không phải nói cái này," Đồng Thành Quân nhìn một chút ba hắn Đồng Kiến Nghiệp, lại nhìn một chút anh hắn Đồng Thành Hoành, chợt đưa mắt đặt ở mẹ hắn Quách Xuân Hoa trên người, nói: "Phân gia, anh cả nói anh ấy muốn phân gia."

"Cái gì?" Mọi người kinh ngạc thốt lên, dồn dập nhìn về phía Đồng Thành Quân.

Phân gia? Ai nói? Anh cả? Đồng Thành Hoành!

Đồng Kiến Nghiệp tức giận vỗ lên bàn một cái, vô cùng phẫn nộ trừng mắt nhìn về phía lão đại Đồng Thành Hoành, "Mày nói cái gì? Mày lặp lại lần nữa!"

Đồng Thành Hoành cuống lên, nhanh chóng phản bác nói: "Không phải con đề, là Thành Quân nó muốn phân gia."

"Con không muốn phân gia," Đồng Thành Quân đầy mắt vô tội nhìn sang, "Anh, em nói rồi, không muốn phân gia, nhưng anh cứ nhất định phải ép em nói trước."

"Mày!" Đồng Thành Hoành tức giận đến không nhẹ, thật không biết là thằng tam đệ này vụng về, vẫn là hắn nham hiểm cố ý nói như vậy, bất quá đều đã nói ra, vậy thì thừa cơ hội này, đem gia phân.

Đồng Thành Hoành nói: "Ba, phân gia việc này, ai trước đề không quan trọng, là ai dẫn tới mới quan trọng nhất, nếu không phải thằng ba nó nhất quyết muốn đi ra ngoài làm công, con cũng không đến nỗi đề phân gia."

Đồng Thành Quân đầy mặt oan ức: "Em đi ra ngoài làm công, cũng là muốn kiếm tiền hiếu kính ba mẹ."

"Phí lời!" Đồng Thành Hoành trở mặt nói: "Cái gì hiếu kính cha mẹ? Ở nhà làm lỡ mày hiếu kính? Còn không phải là cảm thấy oan ức, giống như tất cả mọi chuyện trong nhà đều giao cho mày làm, cảm thấy chính mình bị chiếm tiện nghi. Tao cho mày biết, chiếm tiện nghi chính là mày, giống mày như vậy, còn ra ngoài làm công? Người khác tuyển trúng mày mới là lạ. Ba mẹ đáng thương mày, tao đáng thương mày, đem đất trong nhà cho này trồng, để mày trồng trọt kiếm tiền, không phải vậy mày lấy cái gì nuôi vợ nuôi con."

Tức chết, tức chết rồi.

Gặp qua người sẽ đổi trắng thay đen, nhưng chưa bao giờ gặp qua người sẽ đổi trắng thay đen gớm như vậy.

Đồng Hân nâng chén nước, một ngụm tiếp một ngụm uống nước diệt tâm hỏa, đại bá cũng thật là vô liêm sỉ! Rõ ràng là bóc lột ba ba, còn phải nói cùng đang bố thí ba ba dường như.

Không thể biện giải, gặp phải chuyện này càng biện giải liền càng tái nhợt vô lực, bởi vì người ba mẹ thiên vị vĩnh viễn đều là anh cả.

Đồng Thành Quân nghĩ: Anh cả nói như vậy, đơn giản là muốn hướng trên người mình giội nước bẩn, thật giống như mình không muốn ở nhà trồng trọt, ở cha mẹ bên người hầu hạ hiếu thuận dường như. Phủ nhận hắn trước đây đối cái nhà này cống hiến, để mọi người đều cảm thấy hắn là bạch nhãn lang, hắn tuyệt không muốn rơi vào kết cục như thế.

"Em không có," Đồng Thành Quân một giây đỏ cả vành mắt, không biết làm gì nói: "Anh cả, anh đừng tức giận, đều là em không đúng, em chỉ là muốn đi ra ngoài làm công kiếm tiền, em chỉ là sợ sau này vạn nhất trong nhà gặp phải chuyện gì, em lại giống như trước đây, liên phí phẫu thuật đều gom góp không ra, em cũng là vì cái nhà này."

Nước mắt theo gương mặt tuấn tú của Đồng Thành Quân rơi xuống, hắn không lo đi lau chùi, chỉ nói: "Nếu anh cả không muốn phân gia, vậy thì không ở riêng, em cũng tuyệt không đồng ý phân gia, sau này chúng ta chính là người một nhà, gặp chuyện cùng nhau lên, có phúc cùng nhau hưởng --" Ánh mắt hắn liếc nhìn chị dâu Chu Tuyết ở bên cạnh, hắn ám chỉ đến đủ rõ ràng đi!

"Tôi tán thành phân gia," Chu Tuyết không kiềm chế nổi đứng ra, nhà mình có nhiều tiền hơn, dựa vào cái gì có phúc cùng hưởng, nghĩ nhiều quá rồi đấy!

"Vợ thằng cả con!" Đồng Kiến Nghiệp bị tức đến đau tim, không nghĩ tới con dâu cả lại nhảy ra tán thành phân gia.

Đồng Thành Hoành muốn ngăn lại vợ mình, nhưng không chịu nổi vợ hắn là cái nhanh miệng, Chu Tuyết nói: "Dù sao cái nhà này sớm muộn gì cũng phải phân, không bằng phân sớm một chút."