Chương 50: Khó Đối Phó.
Dương Mỹ Phụng nắm lấy cánh tay của cô ta lực đạo rất lớn, cô ta liều mạng cũng giãy giụa cũng không thoát được, Túc An cắn răng, gầm nhẹ nói: "Thím, trước tiên cứ thả tôi ra đã." Thấy Dương Mỹ Phụng vẫn bất động, cô ta lại nháy mắt cho Xa Mãn Đồng, uy hϊếp: "Chú, trước hết hãy nói thím đừng khóc, khóc đến rung trời ở trước cổng đại viện sẽ ảnh hưởng không tốt, chuyện Hồng Vĩ chúng ta từ từ nói."
Lời này vừa ra, Xa Mãn Đồng còn chưa mở miệng, Dương Mỹ Phụng đã "Ôi" một tiếng, lại khóc lớn hơn.
"Thật không có lương tâm, tôi nuôi cô từ nhỏ đến lớn như vậy, quay đầu vừa nhận cha mẹ ruột liền không nhận chúng ta rồi, đến câu cha mẹ cũng không muốn gọi, mệnh tôi thật khổ mà, tôi lại không được hưởng phúc của con gái ah..."
Trên trán Túc An gân xanh đập thình thịch đấy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chú, chú xác định muốn ở cửa lớn cùng tôi xé rách sao? Vậy chuyện của Hồng Vĩ, tôi sẽ thực mặc kệ."
Xa Mãn Đồng nhìn chằm chằm vào cô ta một hồi lâu.
Giống như muốn xác nhận lời này của cô ta có bao nhiêu chân thật.
Ông ta tiến lên nâng Dương Mỹ Phụng dậy, trước sau như một mà chất phác trung thực nói: "Bà khóc cái gì mà khóc ah, ngũ nha hiếu thuận lắm, con bé thương Hồng Vĩ như vậy, làm sao có thể không giúp một tay?"
"Con bé hiện tại có cha mẹ của mình, bà cho dù còn thương lại không nỡ buông tay con bé cũng không thể ở chỗ này khóc. Bà có đau lòng vì con bé gọi bà là thím đầy xa cách cũng là để cho đoàn trưởng Túc cùng vợ ông ta không nghĩ nhiều."
Túc An: "..."
Trên đời này tại sao có thể có loại người buồn nôn như vậy.
Rõ ràng Túc Miểu mới là con gái của bọn hắn, dựa vào cái gì mà không đi tìm Túc Miểu, còn muốn như con đỉa đói bám ở trên người cô ta hút máu?
Quả thực đáng giận.
Xa Mãn Đồng cảnh cáo vợ xong sau đó lại vẻ mặt yêu thương mà nhìn Túc An: "Ngũ nha đầu, con đừng trách mẹ con... Chú thím cũng là không có biện pháp, chậm thêm một chút Hồng Vĩ liền không được đọc sách rồi, vậy hắn đời này cũng khó có tiền đồ rồi."
Khỏi phải nói đại học, dù là đi học cấp hai cũng được
Quốc gia hiện tại cũng phân phối công việc cho học sinh trung học cơ sở, là bát sắt để cho người ta hâm mộ đấy.
Túc An không nhịn được nói: "Đừng ở chỗ này nói chuyện, đi theo tôi."
Ở đại viện phố Ngô Đồng đều là bộ đội cán bộ, đời trước Túc An là một sinh viên bình thường, không có tiếp xúc qua với người ở tầng lớp này. Hiện tại phải phí hết sức của chín trâu hai hổ mới khiến cho chính mình cùng Tưởng Cầm và mấy người chị em của cô ta đứng cạnh nhau mà không quá chật vật, chậm rãi đứng vững gót chân.
Cô ta tuyệt đối không cho phép có người thấy được chuyện cười của cô ta.
Cô ta muốn đem "Xa Đa Dư" của trước kia cùng Túc An của hiện tại triệt để cắt đứt.
Túc An mặt âm trầm, không cùng vợ chồng Xa Mãn Đồng diễn trò nữa, bước chân nhanh chóng đi đến công viên cách đó không xa.
Xa Mãn Đồng cùng Dương Mỹ Phụng liếc nhau, gần ba mươi năm ăn ý làm cho Dương Mỹ Phụng nhanh chóng lĩnh ngộ được ý tứ của Xa Mãn Đồng, bà ta nheo mắt lại, hơi gật gật đầu.
Đến chỗ yên lặng không người,Túc An không che dấu sự tức giận của chính mình nữa.
Gầm nhẹ nói: "Chuyện Hồng Vĩ, vì sao các người không đi tìm Túc Miểu?"
Dương Mỹ Phụng cũng bất mãn ah, bà ta Xùy~~ một tiếng, mắng: "Cô ta chính là không nhìn trúng nhà chúng ta, ngày đó sau khi tách ra tại đồn công an, ta và cha cô... Chú cô cũng chưa từng thấy qua cô ta."
"Cô cho rằng chúng tôi muốn làm khó cô sao? Đây không phải là tìm không thấy chỗ ở của cô ta ư, cái ngõ Văn Hóa kia dài như vậy, tôi và chú cô mặt dày mày dạn gõ cửa nhà người khác, người ta căn bản không biết cô ta."
"Cũng không biết cha mẹ ruột của cô dạy dỗ cô ta như thế nào, lạnh tim lạnh phổi một chút lương tâm cũng không có coi như xong, còn miệng lưỡi bén nhọn, chúng ta nói một câu, cô ta có thể nói ba câu trở về, muốn từ trong tay cô ta đòi cái gì tôi cảm thấy không được..."
Cái con nhóc kia nói chuyện lời nói nhỏ nhẹ, trên mặt lại cười nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ đều đâm vào tử huyệt của người ta. Dù bà ta đanh đá chửi đổng, hay là nói chuyện tình cảm, Túc Miểu dăm ba câu đã đem bà ta đánh trở về.
Dương Mỹ Phụng thật đúng cảm thấy cô ta toàn thân đều là tâm nhãn, khó đối phó vô cùng.