Chương 36: Cô Ta Mới Là Con Ruột Đấy.
Khoé miệng Túc Miểu nhếch lên, nói với Trần Vân Vân: "Chị Vân Vân, chúng ta đi thôi."
Quản lý béo nhìn tình hình buôn bán ngày hôm nay Ặc, còn có sửa mái nhà dột, mua đươc xe đạp giá rẻ, mừng như mở cờ trong bụng, vung tay lên sảng khoái để cho Trần Vân Vân xin phép nghỉ rồi.
Trên đường trở về, Trần Vân Vân nói chuyện chính mình thăm dò được.
Nghe được trong ngõ nhỏ ở vùng phụ cận xưởng may có một nhà chuyên môn bán thêu phẩm, Túc Miểu con mắt sáng ngời.
Liên tục cùng Trần Vân Vân nói cám ơn sau khi đưa cô về nhà, đem một chút kẹo đã chuẩn bị cho tốt nhét vào trong tay Trần Vân Vân.
"Chị Vân Vân, đây cũng không phải là đưa cho chị, là cho Tiểu Thiến Thiến đáng yêu đấy, không cho chị thay thế cô bé từ chối." Những người khiến cho Túc Miểu muốn có quan hệ gần hơn, cô luôn có thể nói chuyện chạm được vào tâm khảm người đó: "Đừng thay em tiếc tiền, hôm nay em thế nhưng đã hung hăng chặt chém một trận."
Nghe nói như thế, Trần Vân Vân cũng cười: "Lá gan của em ghê gớm thật, cũng không sợ bị người ta nhìn ra?" Ngược lại cũng không có tiếp tục cự tuyệt.
Túc Miểu nhướn mi, vô cùng tự tin: "Sẽ không, tay nghề của em rất tốt đấy."
Túc Miểu tiễn cô ấy đến đầu ngõ, đột nhiên phát hiện ở góc đường đối diện lộ ra một chút màu đen, như là góc áo hoặc như là ánh sáng đã chiếu vào cái gì đó tạo thành bóng mờ…
Ý nghĩ này chợt loé lên trong đầu cô, rất nhanh, cũng không đủ thời gian ở lại để cho cô cẩn thận mà suy nghĩ.
Bởi vì Liễu Ngọc Tú cùng Túc An đến rồi.
Liễu Ngọc Tú vừa vào cửa, nhanh chóng hướng tới phòng bếp mà đi đến, đợi đến khi thấy trong phòng bếp rõ ràng sử đã có dấu vết dùng qua, bà mới nhẹ nhàng thở ra, vỗ lưng Túc Miểu, trong mắt trên mặt đều là vui mừng: "Nếp Nếp nhà chúng ta thật sự có thể chiếu cố tốt chính mình, không cần mẹ phải quan tâm."
Túc Miểu chột dạ một hồi.
Chột dạ qua đi, l*иg ngực hơi nóng lên, con mắt đột nhiên lại khó chịu.
Cô không hiểu đây là vì cái gì.
Vì cái gì nghe được âm thanh cảm khái cùng đau lòng của Liễu Ngọc Tú, cô liền trở nên đa sầu đa cảm .
Cô trừng mắt nhìn lên, phát giác được nước mắt giống như có xu thế muốn lăn xuống, tranh thủ thời gian rủ mắt xuống, đầu hướng nơi bả vai của Liễu Ngọc Tú cọ xát, làm nũng nói: "Mẹ…"
"Mẹ không thể không quan tâm con, con phải làm cho mẹ quan tâm con cả đời mới được."
Liễu Ngọc Tú nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: "Con chính là cái đòi nợ đấy."
Túc An cảm thấy một màn này chói mắt không thôi. Hai ngày này cô ta cố gắng nịnh nọt mẹ Túc, lại để cho bà ta thấy mình yếu ớt, đối với tình thương của cha tình thương của mẹ rất khát vọng, cô ta xác thực đã khơi gợi lên lòng áy náy của Liễu Ngọc Tú, cũng như nguyện đem lực chú ý của mẹ Túc dẫn tới trên người mình.
Nhưng loại cục diện này chỉ duy trì được bốn ngày.
Nếu những suy nghĩ của mẹ Túc khiến cho cô ta không vui, nhưng khi được tận mắt chứng kiến toàn bộ căn nhà lại càng làm cho Túc An muốn nổi điên rồi.
Bọn hắn sao có thể không cùng người trong nhà thương lượng, mắt cũng không chớp một cái liền sang tên cho cái đồ giả mạo này.
Bọn hắn có xem cô ta là người một nhà sao?
Phát giác được cảm xúc của Túc An phập phồng quá lớn, Liễu Ngọc Tú nghĩ đến những lời chồng đã nói..., thở dài một tiếng, vội hỏi: "An An, con không phải là có chuyện muốn cùng Miểu Miểu nói sao? Hai chị em các con cứ trò chuyện, mẹ vào trong nhà nhìn một cái. Ai, nha đầu kia vứt đồ bừa bãi, một chút cũng không giống ngươi hiểu chuyện, mẹ đi giúp con bé dọn dẹp một chút."
Túc An khẽ giật mình, nghe lời Liễu Ngọc Tú nói..., không chỉ không thể an ủi, ngược lại còn tức giận đến xanh mặt rồi.
Dựa vào cái gì mà bà ta mở miệng một tiếng Niếp Niếp gọi đến thân thuộc như vậy! Dựa vào cái gì mà bà ta dùng ngữ khi thân mật bao dung như vậy nói đến tật xấu của Túc Miểu! Dựa vào cái gì mà để cho cô ta xem Túc Miểu là chị em!
Cô ta mới là con ruột đấy!
Túc An nhìn khu vườn được chăm sóc sạch sẽ xinh đẹp, nhìn bông hoa sen nhỏ chập chờn trong hồ nước, không biết như thế nào mà oán khí đã tràn ngập trong lòng. Đến mức cô ta sợ, chính là cảm thấy, vì cái gì ông trời lại không an bài cho cô ta một thiên kim tiểu thư giả ác độc điêu ngoa để cho cô ta tích luỹ kinh nghiệm, ngược lại cài đặt một chướng ngại vật được mọi người yêu thích.
Rõ ràng cô ta đã đem người đuổi đi rồi, nhưng cô ta trải qua những ngày so với lúc ở tại Túc gia càng nhẹ nhõm hơn.
Có nhà, có tiền, có nhan sắc giá trị, có dáng người, bên trên còn không có trưởng bối quản thúc…
Cái này không phải là cuộc sống mà cô ta tha thiết ước mơ sao?
Đem những điều kiện này đặt ở trên mạng, bạn trên mạng khẳng định cũng sẽ nói Túc Miểu là người chiến thắng nhân sinh.
"Túc Miểu, chúng ta vĩnh viễn sẽ không trở thành người một nhà."
Túc Miểu: ". . . Nha."
"Tôi không có khả năng làm chị em với cô, thậm chí đến bạn bè đều không làm được." Túc An cắn răng, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn Túc Miểu.
Cô ta không biết mình muốn từ trên khuôn mặt Túc Miểu thấy cái gì, là phẫn nộ, là ủy khuất, hay là cảm xúc khác.
Sau khi xuyên vào cuốn sách, cô ta nhận định rằng Túc Miểu là người tâm cơ thâm trầm, nên đã lựa chọn trước tiên hạ thủ vi cường Có thể mặc dù Tưởng gia biết rõ Túc Miểu là giả dối, bọn hắn vẫn tình nguyện muốn Túc Miểu, mà không cần cô ta. Khó trách cô ta ra đi quyết đoán như vậy, luôn mồm nói đem hôn sự tặng cho cô, cô ta khẳng định đã sớm biết rõ Tưởng gia không sẽ đồng ý thay người.
"Tôi đến đây, chỉ là bởi vì cha hi vọng chúng ta ở chung thật tốt."
Túc Miểu nhìn cô ta một cái, giống như cười mà không phải cười: "Cho nên, muốn tôi phối hợp vơi cô? Tôi và cô không hợp, ba mẹ cũng không phải là không biết, cô muốn bảo vệ mặt mũi, không bằng cô nên làm như ngày đầu tiên đến Túc gia vậy, quang minh chính đại biểu đạt không thích tôi."
"Tôi hiện tại cũng không gây cản trở gì đối với cô, cô không đếm xỉa gì tới tôi, tôi cũng không chú ý tới cô, như vậy không tốt sao?"
"Không tốt." Túc An nói: "Ít nhất mặt ngoài phải ở chung hài hoà, để cho ba mẹ cao hứng."
"Quân tử rộng rái, tiểu nhân hay buồn rầu. Cô sử dụng chút ít thủ đoạn không ăn nhập gì, là muốn ba mẹ sẽ cao hứng? "