Chương 33: Không Thể Nào

Chương 33: Không Thể Nào

Cô ta cắn răng một cái, nghĩ đến khuôn mặt, và tư thái của Túc Miểu so với Phó Hương Hương còn đẹp hơn không biết gấp bao nhiêu lần, cố ý nói ra: "Chị Phó, chị thật là xinh đẹp, giống như mấy nữ minh tinh trong poster vậy."

Phó Hương Hương khóe miệng nhếch lên, mang theo chút trào phúng: "Là không có gì khác nhau." Những nữ minh tinh như mặt trời ban trưa kia không phải là cũng giống như cô sao, được bao quanh bởi những người đàn ông?

Đều là công cụ tiết dục của kẻ có tiền, xác thực không có gì khác nhau.

Lí Ngọc Dung đón đón lấy ánh mắt lãnh đạm của cô ta, có chút xấu hổ cười cười, kiên trì nói: "Cái cô gái xen vào việc của người khác kia cũng rất chói mắt. Tôi nghe người ta nói, cô ta thích nhất là thông đồng với đàn ông có tiền đấy. Mạnh thiếu gần đây thường đến đây ăn cơm, cô gái kia lại cùng phục vụ viên rất quen đấy, vạn nhất cô ta nghe ngóng hành tình của Mạnh thiếu… Chị cần phải đề phòng một chút ah."

Anh trai nói, người phụ nữ này là do Mạnh thiếu từ buổi chiếu phim tối nào đó mang đến đấy, người cũng khá tàn nhẫn, đơn giản là không chọc được. Anh trai còn nói, người Hồng Kông này là kẻ có tiền ah, không giống trong nước thực hiện chế độ một chồng một vợ.

Bọn hắn đồng thời có thể lấy nhiều vợ, ở bên ngoài còn quang minh chính đại dưỡng tình nhân.

Mạnh thiếu cũng là lãng tử phong lưu, nhưng Phó Hương Hương sau khi xuất hiện, nữ nhân bên cạnh hắn hoặc là bị ép buộc ra đi, hoặc là bị hủy dung nhan điên rồi. . . Huyên náo lớn nhất chính là một nữ minh tinh điện ảnh nào đó bị cưỡng bức luân phiên đã nhảy lầu tự sát.

Nếu như không phải anh trai cùng thuộc hạ dưới tay Mạnh thiếu có đi lại, từ lúc đất nước đóng cửa, thông tin trong nước lạc hậu, Lí Ngọc Dung cũng không có cách biết rõ những chuyện làm người nghe kinh sợ như vậy.

Nhưng nói trở lại, nhiều người phụ nữ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, đã nói rõ mị lực của Mạnh thiếu rất lớn, đáng giá để các cô truy đuổi sao?

Lí Ngọc Dung nói xong, tâm thoáng cái liền nhấc lên.

Chợt nghe Phó Hương Hương chỉ nói một tiếng: "A!"

Trong lòng cô ta càng bất ổn, nhịn không được phỏng đoán cái "A" này đến cùng là có ý gì?

Nhưng mặc kệ là có ý gì, cô ta cũng triệt để không dám nói tiếp nữa. . .

….

Túc Miểu tay phải miễn cưỡng cầm ô, bên trên móc câu của cái ô treo một cái túi nhỏ tinh xảo, tay trái chống quải trượng, chậm rì rì mà hướng tiệm cơm quốc doanh đi tới, vừa đi đến cửa, Trần Vân Vân vui vẻ hô lớn một tiếng: "Miểu Miểu, em đã đến rồi!"

Một cái hô này, mười người khách nhân có tám người ngẩng đầu hướng ra cửa nhìn, còn có hai người không biết trước sự tình, cảm thấy bọn hắn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Trần Vân Vân vội vàng từ quầy hàng chạy ra đỡ cô đi vào, Túc Miểu cười chào hỏi: "Tôi tới không muộn a, Lý đồng chí tới rồi sao?"

Nếu như Lí Ngọc Dung lâm trận bỏ chạy, cô liền đuổi tới bộ phận tài vụ của nhà máy.

Đúng vậy, cô chính là bụng dạ hẹp hòi như vậy đấy.

Miệng thịt đã đến bên miệng, đừng mong cô nhổ ra.

Trần Vân Vân bĩu môi, hướng trong tiệm nhìn.

Túc Miểu theo ánh mắt của cô ấy nhìn lại, đối diện với ánh mắt của Lí Ngọc Dung. Cô đem cái dù thu lại để tựa vào cửa, đi thẳng tới chỗ Lí Ngọc Dung.

Một câu khách sáo cũng không có, Túc Miểu trực tiếp mở cái bao bố nhỏ lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ mở ra.

Chiếc khăn tay mới tinh trắng noãn đập vào mắt Lí Ngọc Dung, làm cô ta kinh ngạc mà đứng người lên, bất chấp giả vờ giả vịt, một bả đoạt lấy cái hộp, đem khăn tay lôi ra.

Mặt trước mặt sau, xem rất nhiều lần.

Bên cạnh góc, một chỗ cô ta cũng không buông tha.

Lúc này khách nhân xung quanh cũng đi qua tụ lại, thấy khăn này vẫn là cái khăn mùi soa kia, nhưng vết bẩn bên trên hoa phong lan đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lập tức phát ra một trận sợ hãi thán phục.

Không có người nào đoán được Túc Miểu đổi trắng thay đen, dùng đồ giả đánh tráo.

Ngoại trừ người mơ hồ biết rõ nội tình Trần Vân Vân, mà ngay cả Lí Ngọc Dung cũng căn bản cũng không nghĩ qua như vậy.

Cô ta vô thức lắc đầu: "Không có khả năng, mấy người thợ may có thâm niên đều nói lụa tơ không dễ làm sạch, ngày đó đã bị giẫm thành như vậy, cô làm như thế nào mà giặt sạch được? ? Không có khả năng đấy…"

Ngày đó sau khi đánh cuộc, Lí Ngọc Dung cũng lo lắng, cố ý hỏi qua sư phụ thợ may có kinh nghiệm, biết được vải lụa bị bẩn rất khó phục hồi như cũ, nếu không chú ý sợi tơ sẽ bị kéo dãn và xước, người bình thường căn bản không làm được.

Tại sao cô ta lại làm được.

"Sự thật đã bày ra trước mắt, cô sẽ không muốn quỵt nợ chứ?" Túc Miểu trừng mắt, vẻ mặt "Ngươi dám quỵt thử xem". Lí Ngọc Dung nhìn thấy, vừa vội vừa tức, giống như muốn nhồi máu cơ tim.

Cô ta cầu cứu mà nhìn về phía Phó Hương Hương: " Chị Phó…"

Phó Hương Hương ở bên cạnh, mí mắt có chút rủ xuống, cô đang đánh giá Túc Miểu, cũng không che dấu chút nào.

Túc Miểu tất nhiên đã nhận ra, cũng kinh ngạc thấy cách ăn mặc của đối phương không giống với các cô gái khác, thoạt nhìn khá đẹp, nhưng chỉ là suy nghĩ nhất thời.

Những đồng đại đoàn kết sắp vào trong túi mới là quan trọng.

"Ba ngày trước, mọi người ở chỗ này chứng kiến ta cùng Lý đồng chí ước định, bởi vì Lý đồng chí dùng ngôn từ sắc bén hùng hổ dọa người, tôi thậm chí đã đem chiếc đồng hồ mà mẹ mình tặng vào ngày sinh nhật của tôi cũng đặt ở quán cơm rồi, dựa theo ước định tôi đã đem đồ về với chủ cũ, Lý đồng chí có phải nên thực hiện ước định, đưa cho tôi 200 đồng?"

"Bất quá, tôi cũng không phải là người đúng lý liền không buông tha người khác, nếu như Lý đồng chí trong nhà thật sự khó khăn, cầm không ra 200. Chỉ cần cô nói lời xin lỗi, việc này coi như xong, chúng ta coi như không đánh nhau thì không quen biết, có thể?"

Lí Ngọc Dung tức giận đến bốc hoả, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Cô ta vô ý thức muốn bỏ tiền, bàn tay đã sờ đến trong bọc, ngoại trừ một trang giấy, rải rác mấy đồng tiền, cũng không có những cái khác rồi.

Sắc mặt xanh xanh đỏ đỏ.

Cô ta đã nghĩ.

Cô ta không biết là Túc Miểu có thể thắng, trên người căn bản không mang nhiều tiền mặt như vậy.