Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 80: Xuyên Về Làm Quân Tẩu, Được Sủng Tận Trời

Chương 45

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau đó, Triệu Đình chế giễu: "Xem ra hôm nay doanh trưởng Kỷ không được ăn sủi cảo rồi."

Những người khác đều cười theo, chỉ riêng Lưu Quyên im lặng gói sủi cảo của mình.

Không biết có phải vì chuyện hôm qua hay không, mà hôm nay Lưu Quyên lạ thường, trầm lặng hơn rất nhiều.

Ngay cả miệng cũng kín hơn, không giống như thường ngày, không nói những lời mỉa mai đối với Diệp Oanh.

Diệp Oanh kinh ngạc nhướng mày, tự hỏi tại sao Lưu Quyên chỉ sau một đêm lại thay đổi hẳn như vậy.

Thấy các quân tẩu khác đã gói được khá nhiều, cô cũng bắt đầu cúi đầu tập trung gói sủi cảo.

Mặc kệ, dù sao kết quả cuối cùng cũng chỉ là bọc nhân thịt vào trong vỏ bánh, khác biệt chỉ là hình thức đẹp hay xấu mà thôi.

Cô chỉ cần thưởng thức vị thịt, sủi cảo có xấu hay không cũng không quan trọng, miễn là ăn được.

Chỉ là tội nghiệp cho Kỷ Liên Tề mà thôi.

Nghĩ thông suốt rồi, Diệp Oanh bắt đầu gói sủi cảo nhanh hơn, chẳng mấy chốc đĩa của cô đã đầy hơn một nửa.

Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy những thứ cô gói chẳng giống sủi cảo chút nào.

Trên đĩa đó là những miếng vỏ bột được ép thành hình trăng khuyết, bên trong có nhân thịt.

Chu Linh Linh nhìn thấy, liền giọng điệu mỉa mai: "Cái này mà gọi là sủi cảo sao?"

"Đúng vậy." Diệp Oanh nghiêm túc gật đầu, với trình độ của cô thì chỉ có thể gói như vậy!

"Không có gì lạ." Triệu Đình bĩu môi, "Một người lười biếng thì biết gói sủi cảo mới là chuyện lạ!"

"Nhiễm Nhiễm, tôi nghĩ cô nên gói thêm một phần cho doanh trưởng Kỷ. Ăn sủi cảo cô ấy gói chắc sẽ trúng độc mất!"

Lâm Nhiễm Nhiễm cười khẩy, không nói gì nhưng tay gói sủi cảo nhanh hơn.

Diệp Oanh phớt lờ hai người đó, tò mò liếc nhìn sủi cảo Lâm Nhiễm Nhiễm gói.

Phải công nhận, sủi cảo cô ta gói rất đẹp.

So với sủi cảo của mình, đúng là một trời một vực!

Lúc này, Diệp Oanh phát hiện bát nhân thịt của mình đã hết, nhưng đĩa sủi cảo của cô mới chỉ đầy chưa đến một nửa.

Một đĩa chưa đầy, chắc chắn không đủ cho cô và Kỷ Liên Tề ăn.

Nhất là khi anh tiêu hao nhiều năng lượng, nên khẩu phần ăn cũng lớn hơn.

Dù sủi cảo không đẹp, nhưng ít nhất cũng phải đủ no chứ.

Thế là Diệp Oanh nhắm đến bát nhân thịt bên cạnh.

Nhưng vừa đưa tay ra, thìa còn chưa chạm vào thịt đã bị người ta hất ra.

"Nhân thịt của tôi, sao cô lại lấy?" Triệu Đình trừng mắt với cô.

"Nhân thịt không phải để mọi người cùng dùng sao? Sao lại là của riêng cô?"

Lâm Nhiễm Nhiễm, từ nãy giờ vẫn im lặng, bỗng lên tiếng châm biếm: "Ai nói là của chung? Cô được phát bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu, hết là hết."

Diệp Oanh không hài lòng nói: "Nhân thịt của tôi vừa rồi cũng có người khác dùng mà."

Người đã dùng nhân thịt của cô là Tôn Linh.

Kỷ Liên Tề từng nói với cô, lần cô bị cao huyết áp đột ngột ngất trong phòng tắm là Tôn Linh đã cứu cô.

Cô vẫn luôn ghi nhớ điều này, trong lòng luôn mang ơn.

Hơn nữa, Tôn Linh tuy vẫn hay tụ tập với các quân tẩu khác nhưng chưa bao giờ cố ý nhắm vào cô.

Vì vậy, cô không thể quay lưng với Tôn Linh.

Triệu Đình hừ một tiếng: "Ai dùng của cô, cô đi lấy của họ mà dùng! Động vào nhân thịt của tôi làm gì?"

Lời của Triệu Đình khiến Tôn Linh có chút khó xử.

Cô cắn môi: "Diệp Oanh, tôi đã dùng nhân thịt của cô, hay là cô lấy ít sủi cảo của tôi đi."

"Không cần đâu, Tôn Linh."

"Tôi sẽ đi hỏi chị Tú Liên xem nhân thịt được phân chia thế nào."

Diệp Oanh từ chối Tôn Linh, đứng lên đi đến bàn lớn tìm Tú Liên.

Lúc này cô mới nhận ra con gái của Chính ủy Hà, Hà Tư Đình cũng có mặt.

Diệp Oanh cúi đầu nhìn sủi cảo mà cô ấy gói, đẹp đến nỗi như được gói bằng khuôn mẫu.
« Chương TrướcChương Tiếp »