Chương 36

Kỷ Liên Tề vội đặt giỏ trứng trước mặt Lưu Quyên: "Chị dâu, đây là trứng mang đến cho Tiểu Thiên, nó đang trong độ tuổi phát triển, cần bồi bổ."

Hà Bằng và Lưu Quyên lớn hơn Kỷ Liên Tề vài tuổi, nên anh luôn gọi là anh chị.

Nhưng chuyện Kỷ Liên Tề và Diệp Oanh mang trứng đến lại càng khiến Lưu Quyên nghĩ rằng Diệp Oanh đang làm chuyện sai trái và có tật giật mình.

Vì vậy, Lưu Quyên nhận trứng mà cảm thấy rất thỏa mãn.

Cô ta khinh khỉnh hừ một tiếng, lấy giỏ trứng, nhưng miệng lại nói những lời chua ngoa:

"Đừng tưởng một giỏ trứng là có thể giải quyết chuyện này, Diệp Oanh đánh con tôi, mang chút trứng đến xin lỗi là điều tất nhiên!"

Diệp Oanh nhíu mày, cố nhịn không giật lại giỏ trứng, rồi đáp trả: "Tôi nói lại lần nữa, con cô ra tay trước."

Đúng là đồ khó chịu, một giỏ trứng cũng không thể chặn nổi miệng cô ta!

Trước đó cô đã khuyên Kỷ Liên Tề đừng mua trứng, vì có mua cũng chẳng ích gì, nhưng anh không nghe, nhất quyết mua.

Kết quả là người ta không những không biết ơn, mà còn mắng chửi ầm ĩ.

Lưu Quyên nhất quyết cho rằng Diệp Oanh là người ra tay trước, một tay chống nạnh, một tay chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng:

"Ai ra tay trước cô tự biết rõ, Tiểu Thiên bình thường ngoan như vậy, sao có thể tự dưng ném đá và nhổ nước bọt vào cô?"

"Diệp Oanh, cô chính là cái ung nhọt trong đại viện, sao chổi! Doanh trưởng Kỷ kiếp trước chắc tạo nghiệp mới lấy phải mụ mập chết tiệt như cô!"

Hà Bằng cuối cùng cũng không thể chịu nổi nữa.

"Lưu Quyên, cô bớt nói vài câu đi!"

Nghe thấy Hà Bằng bênh vực Diệp Oanh, Lưu Quyên trở nên hung hãn hơn.

"Hà Bằng, đồ vô tâm, anh đứng về phía ai đây?"

"Suốt ngày chỉ biết giúp người ngoài, không giúp vợ con mình, tôi đúng là mù mới lấy phải anh!"

Hà Bằng lắc đầu, "Đúng là ngang ngược."

Trước khi quay vào nhà, anh nói với Kỷ Liên Tề bằng giọng xin lỗi: "Anh em, đừng để bụng những lời đó. Hai người về đi, không thì mụ này không biết sẽ cãi đến khi nào."

Kỷ Liên Tề gật đầu, kéo tay áo Diệp Oanh, ra hiệu cho cô chuẩn bị đi, rồi anh nhanh chóng bước ra phía cầu thang.

Anh chạy như thể có ma đuổi, đi rất nhanh, trong chốc lát đã đi rất xa.

Diệp Oanh cũng quay người định đi, nhưng chưa đi được mấy bước thì nghe thấy giọng Lưu Quyên gầm lên: "Mụ mập, không được đi! Ai cho cô đi như vậy!"

Diệp Oanh chẳng buồn để ý, vẫn tiếp tục bước đi.

Ngay sau đó, một quả trứng từ phía sau bay tới, trúng ngay vào sau đầu Diệp Oanh, lòng đỏ trứng vỡ ra ngay trên đầu cô.

Diệp Oanh đau đớn kêu lên một tiếng, đưa tay sờ vào sau đầu, cảm thấy nhão nhão, dính dính, thật kinh khủng.

Lần này, Diệp Oanh thực sự bị chọc tức, cô bước tới trước mặt Lưu Quyên, mắng: "Lưu Quyên, cô có bị bệnh không?"

"Có bệnh thì đi chữa, đừng có cả ngày điên khùng như thế này."

Đối mặt với cơn giận dữ của Diệp Oanh, Lưu Quyên không những không kiềm chế mà còn lấy thêm một quả trứng nữa từ giỏ.

Lần này, cô ta nhắm thẳng vào trán Diệp Oanh mà ném.

Diệp Oanh sững sờ trong giây lát, rồi lao tới lật đổ cả giỏ trứng của Lưu Quyên.

Tức thật!

Cô thà ném hết trứng đi còn hơn để Lưu Quyên nhận được! Chỉ tiếc là số trứng này đều do Kỷ Liên Tề bỏ tiền ra mua.

Cả giỏ trứng rơi xuống đất vỡ tan tành, lòng đỏ trứng chảy đầy ra, vừa vàng vừa có mùi tanh.

Nhân lúc Lưu Quyên còn đang sững sờ, Diệp Oanh dùng hai tay chà xát mạnh xuống đất, sau khi hai tay đã dính đầy lòng đỏ trứng, cô điên cuồng quét lên mặt và đầu của Lưu Quyên.

Chỉ trong vài giây, mặt Lưu Quyên đã bị phủ kín bởi lòng đỏ trứng.

"Diệp Oanh! Tao sẽ gϊếŧ mày!"