Nhưng sau nhiều ngày tiếp xúc, anh nhận ra cô không tệ như những gì mọi người vẫn nghĩ, cũng không giống kiểu người vô cớ đánh trẻ con.
Ngay khi Diệp Oanh thất vọng định bỏ đi, Kỷ Liên Tề gật đầu: "Cứ tạm... tin."
Diệp Oanh kinh ngạc mở to mắt.
Cứ tạm...
Vậy thì tạm coi như Kỷ Liên Tề tin mình đi.
Nghĩ vậy, cô bỗng thấy như có thêm sức mạnh.
Lưu Quyên thì không cam tâm việc con mình bị đánh, hét lên: "Doanh trưởng Kỷ, sao anh có thể bao che cho mụ mập chết tiệt này! Đừng mong chuyện cô ta đánh con tôi sẽ qua dễ dàng như thế!"
"Tôi sẽ kiện..."
Lúc này, một giọng nam trầm vang lên: "Lưu Quyên! Cô còn gào thét cái gì nữa?"
Tiểu Thiên vừa thấy bố mình đến, vội chạy đến, "Bố ơi, cuối cùng bố cũng đến rồi! Hu hu hu!"
"Hà Bằng, anh cuối cùng cũng biết đến đây à!"
Lưu Quyên thấy chồng mình đến muộn, nỗi uất ức lập tức trào lên, mắt đỏ hoe, chạy tới đấm bùm bụp vào vai anh ta.
"Đồ vô tâm, vợ con của anh suýt nữa bị người ta ức hϊếp chết rồi!"
"Anh xem doanh trưởng Kỷ người ta, bỏ hết công việc chạy tới ngay, còn anh thì sao?!"
Nhìn thấy vợ mình chẳng nể mặt trước đông người như vậy, mặt Hà Bằng thoáng hiện vẻ khó chịu.
Anh cau mày, giải thích: "Lưu Quyên, tôi thực sự bận đến không thể thoát ra được, giờ mới rảnh để chạy tới đây sao?"
Lưu Quyên vốn đã đang tức giận, nay lại thấy Kỷ Liên Tề khác biệt rõ rệt với chồng mình, cô càng bất mãn với Hà Bằng hơn, lập tức không quan tâm gì nữa mà bắt đầu xỉa xói anh ta.
Nghe thấy Lưu Quyên chỉ trích mình, Hà Bằng hiểu được phần nào câu chuyện, quay lại nhìn Kỷ Liên Tề và Diệp Oanh.
Nghĩ đến những hành động gây sốc của Diệp Oanh trước đây, và giờ cô đã là vợ của một người anh em, Hà Bằng không khỏi cảm thấy lúng túng.
Thấy Hà Bằng cứ nhìn về phía Diệp Oanh, Lưu Quyên tức giận mắng: "Anh nhìn cái gì mà nhìn! Anh nói xem, có phải anh hối hận vì ngày xưa không đồng ý với mụ mập chết tiệt này không?"
Hà Bằng sợ đến mức như gặp ma: "Lưu Quyên, cô đang nói nhảm gì vậy! Những lời này không thể nói bừa được."
Lưu Quyên mặt đen lại, không chịu bỏ qua: "Không nhận à! Còn cứ nhìn về phía cô ta, có phải anh vẫn còn để ý đến cô ta không?"
Hà Bằng: "......"
Kỷ Liên Tề: "......"
Hai vợ chồng vì chuyện này mà cãi nhau om sòm.
Diệp Oanh đứng bên xem kịch, không khỏi liếc nhìn Hà Bằng vài lần.
Hà Bằng chính là một trong những người mà nguyên chủ từng quyến rũ. Trông rất đàn ông, nhưng anh ta đã có vợ và con.
Lúc này, cô càng không hiểu nổi nguyên chủ có gu gì mà ngay cả người đàn ông đã có vợ con cũng không tha, rốt cuộc cô ta muốn gì?
Và điều quan trọng nhất là, phá hoại hôn nhân quân đội là phạm tội!
Thật không biết nên nói nguyên chủ cứng đầu hay là ngu ngốc nữa!
Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng của Kỷ Liên Tề vang lên bên tai cô: "Người ta cãi nhau thú vị lắm sao? Hay là cô đang nhìn người mà cô chưa có được?"
Nghe đến nửa câu sau, mặt Diệp Oanh lập tức đỏ bừng.
"Tôi, tôi đâu có, tôi chỉ tò mò họ đang cãi nhau chuyện gì thôi."
Kỷ Liên Tề khinh bỉ nhìn cô một cái, "Cô về trước đi. Chút nữa tôi sẽ tìm họ để giải quyết việc này. Tôi thấy đôi vợ chồng này cãi nhau còn lâu mới xong."
Nói rồi, anh bỏ lại Diệp Oanh, tự mình đi mất.
Diệp Oanh nhìn Lưu Quyên và Hà Bằng vẫn còn đang cãi nhau, cũng vội vàng chuồn đi.
Tối hôm đó, Kỷ Liên Tề miễn cưỡng dẫn Diệp Oanh đến nhà của Hà Bằng và Lưu Quyên, mang theo một giỏ trứng.
Vừa thấy Diệp Oanh, lửa giận của Lưu Quyên lại bùng lên: "Mụ mập chết tiệt này còn dám đến đây."