Hùng hài tử thấy mẹ mình đến, lập tức khóc to hơn, vừa khóc vừa mách lẻo, còn không quên đổ thêm dầu vào lửa.
"Mẹ ơi! Con mập chết tiệt này đánh con. Con chỉ đứng xem thôi mà nó chạy tới đánh vào mông con, đánh đau lắm đau lắm! Hu hu hu!"
Nghe đứa trẻ vu khống mình một cách trắng trợn, Diệp Oanh tức đến xanh cả mặt.
"Đồ nhóc hư đốn, nói rõ xem ai là người ra tay trước!"
Hùng hài tử cứ khăng khăng không chịu nhận, vừa lau nước mắt vừa gào lên: "Mẹ ơi, chính mụ ấy đánh con trước! Mông con đau lắm, đau lắm!"
Nghe vậy, Lưu Quyên lập tức kéo quần con xuống, nhìn thấy hai cái mông đỏ ửng, cô ta tức đến mức run cả người.
"Diệp Oanh, cô còn định chối cãi sao! Cô tự nhìn xem cô đã đánh con tôi thành ra thế nào!"
Chửi mắng dường như vẫn chưa đủ, Lưu Quyên đặt con xuống và lao thẳng đến Diệp Oanh, bất ngờ tát một cái vào mặt cô.
Đã bị oan còn bị tát một cái đau điếng, Diệp Oanh giận đến nỗi không thể kiềm chế được, lập tức túm lấy tóc Lưu Quyên, mà Lưu Quyên cũng chẳng chịu thua, túm lại tóc cô.
Chỉ trong nháy mắt, cả hai đã nằm vật ra đất đánh nhau thành một đống lộn xộn.
Lưu Quyên người nhỏ, sức không bằng Diệp Oanh, bị cô đánh như đánh một con gà con.
Nhưng chỉ có như vậy, Lưu Quyên ồn ào mới có thể yên lặng nghe cô nói.
"Lưu Quyên, con mụ thối tha này, không phân biệt phải trái, con trai mụ đã bị mụ dạy thành cái gì rồi!"
"Tôi đang yên lành tập thể dục giảm cân trong góc, thằng con quý tử của cô chạy đến ném đá vào tôi, tôi đã cảnh cáo nó nhiều lần mà nó còn dám lấn tới."
"Tôi qua đó dạy dỗ nó, nó không chỉ nhổ nước bọt vào tôi, mà còn chửi tôi là đồ đê tiện, con tiện nhân, mụ mập chết tiệt. Mấy lời này có phải do cô dạy không, hả?"
"Một đứa trẻ vốn tốt, bị cô dạy hư rồi, cô như vậy mà cũng xứng làm mẹ sao? Đúng là đáng khinh!"
Lúc này, Lưu Quyên đang nằm rạp trên đất, Diệp Oanh ngồi chồm hỗm trên lưng cô ta, tay ấn chặt cổ, khiến cô ta không thể cử động.
Cô ta khó nhọc thở dốc: "Cô... đồ mụ thối tha, buông, buông ra, thả tôi ra! Nhanh đứng... đứng dậy khỏi người tôi."
"Cô nặng bao nhiêu... chính cô không biết à?"
Diệp Oanh lúc này mới nhận ra, vội nới lỏng lực tay.
Thật là sai lầm, nếu lỡ đè chết người thì không hay chút nào.
Hùng hài tử đứng bên cạnh đã sợ đến chết khϊếp, lúc này thấy mẹ mình bị đè dưới đất bị đánh, vội vàng khóc lóc chạy đi gọi người.
Hùng hài tử vừa chạy vừa kêu gào, chẳng mấy chốc đã có một đám người vây quanh Diệp Oanh.
Dưới bóng cây ở xa, Lâm Nhiễm Nhiễm chứng kiến tất cả, lặng lẽ rời khỏi đại viện từ hướng khác.
Những người đứng xem thấy là Diệp Oanh, chẳng ai dám bước lên can ngăn.
Dù sao thì vóc dáng của cô ấy như vậy, mà ai nấy cũng đều là phụ nữ, ai có thể đánh lại cô ấy cơ chứ!
Hùng hài tử thấy mọi người không động đậy, càng hoảng hơn.
"Hu hu hu, mẹ con sắp bị mụ mập chết tiệt kia đánh chết rồi, các dì mau giúp con với."
"Dì Vương, dì Lý, nhanh cứu mẹ con đi, mẹ con sắp bị đánh chết rồi!"
Nhưng chẳng ai nhúc nhích.
Rất nhanh sau đó, có người đi gọi Kỷ Liên Tề đến.
Kỷ Liên Tề vừa xuất hiện, đám người vây quanh tự động nhường lối cho anh.
Không biết ai đó đã hét lên: "Doanh trưởng Kỷ, anh nhanh xem mụ vợ mập của anh kìa, sắp gϊếŧ người rồi!"
Kỷ Liên Tề vài bước xuyên qua đám đông, thấy Diệp Oanh đang ngồi chồm hỗm trên người Lưu Quyên, tát lên mông Lưu Quyên hết lần này đến lần khác, anh đứng sững lại.
"Đồ đàn bà thối tha, rõ ràng là con trai cô ta ra tay trước!"