Kỷ Liên Tề đội mũ quân đội, chỉnh lại trang phục trước gương.
"Tối qua cô gọi tên người này suốt cả đêm."
Diệp Oanh há hốc miệng vì kinh ngạc, không ngờ cô vẫn chưa quên được tên cặn bã đó, đến mức ngay cả trong mơ cũng nghĩ về hắn.
Không, cô nghĩ chắc chắn là muốn đâm hắn một nhát!
Chưa kịp để Diệp Oanh nói gì, Kỷ Liên Tề đã nhanh chóng mở cửa đi ra.
Trước khi đi, anh ném lại một câu.
"Tôi đi tập thể dục, cô tự tập đi. Giảm cân không được lười biếng, nửa tháng nữa tôi sẽ kiểm tra kết quả."
Cái gì chứ, vừa mới xong buổi diễn mùng tám, ngày hôm sau đã bắt cô đi giảm cân ngay như thể ép vịt lên chuồng.
Gã đàn ông này chắc chắn không có ý tốt!
Nhưng vì đã thức dậy rồi, Diệp Oanh cũng không ngủ lại được, cô quyết định dậy ra ngoài tập thể dục.
Cô tìm một góc khuất trong đại viện để tập nâng cao chân.
Chưa nhảy được mấy cái, đột nhiên có một đứa trẻ xuất hiện.
Đứa trẻ đó đứng nhìn cô một lúc, rồi đột nhiên nhặt một viên đá dưới đất ném về phía cô.
May mà viên đá không trúng đầu, nếu không chắc chắn sẽ chảy máu.
Diệp Oanh dù nặng gần 200 cân, da dày thịt chắc, nhưng viên đá đó ném trúng người cũng khá đau.
Cô vội dừng việc nâng cao chân, tức giận trừng mắt nhìn đứa trẻ đã ném đá vào mình.
Nhưng đứa trẻ không những không sợ, mà còn làm mặt hỗn xược, tiếp tục nhặt thêm vài viên đá nữa ném về phía cô.
Hùng hài tử* này!
*Hùng hài tử: Đứa nhỏ quậy phá như giặc
Diệp Oanh lao nhanh đến chỗ đứa trẻ, ban đầu chỉ định dọa nó một chút, nhưng đứa trẻ lại thẳng thừng phun vào cô một ngụm nước bọt.
Miệng nó còn lầm bầm những lời lẽ xúc phạm như "đồ mập chết tiệt, con tiểu tam hôi thối, đồ đê tiện".
Nhìn vào vết nước bọt trên người, Diệp Oanh thực sự nổi giận.
Cô quyết định thay mặt cha mẹ của đứa trẻ này dạy dỗ nó một trận ra trò.
Không biết đây là con cái nhà ai mà vô giáo dục, vô văn hóa, vô lễ độ, tất cả những điều xấu ấy đều thể hiện rõ ràng trên người nó.
Diệp Oanh nắm lấy hùng hài tử, quất vài cái vào mông nó.
Đúng là chỉ vì nó là một đứa trẻ, tuyệt đối không thể bỏ qua được.
"Cái đồ nhóc chết tiệt này, ai dạy mày nhổ nước bọt vào người khác? Thật là vô lễ!"
Bị đánh, hùng hài tử lập tức khóc òa, tiếng khóc chói tai đến mức cả đại viện đều có thể nghe thấy.
"Hu hu hu, đồ mập chết tiệt, dám đánh tao! Tao sẽ về mách bố mẹ tao!"
Diệp Oanh hừ một tiếng, buông đứa trẻ ra. Sau đó, cô chống nạnh, tức giận nói:
"Chẳng lẽ mày không đáng bị đánh sao? Tao đang tập thể dục yên lành ở đây, cái đồ nhóc phá phách này không chỉ ném đá vào tao, mà còn nhổ nước bọt và chửi bới tao!"
"Nói mau, bố mẹ mày là ai? Tao sẽ dẫn mày đi gặp phụ huynh."
Đáng tiếc, hùng hài tử này dường như chẳng sợ chút nào, nó làm một cái mặt quỷ với Diệp Oanh.
"Tao không nói, tao chẳng sợ mày đâu! Mẹ tao bảo mày chỉ là một con tiểu tiện nhân hôi thối, đồ đê tiện!"
"Chát!"
Diệp Oanh không chút khó khăn nhấc bổng hùng hài tử lên, lại đánh mạnh vài cái vào mông nó.
Cô thừa nhận mấy cái đánh cuối này có hơi mang theo chút bực tức cá nhân.
Ở trong đại viện quân đội mà còn dạy ra được một đứa trẻ như thế này, thật là chán ngán.
Lúc này, có lẽ vì tiếng khóc quá lớn của đứa trẻ đã thu hút người khác đến, một tiếng gào thét không biết từ góc nào vang lên, ngay sau đó một bóng người lao đến.
"Diệp Oanh! Con mụ chết tiệt này, sao dám đánh con trai tôi?"
Lưu Quyên vội vàng ôm lấy con từ tay Diệp Oanh, giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, trông chẳng khác nào một con sư tử mẹ đang bảo vệ con.