Chương 48

Phùng Học Minh nhìn khung cảnh bên ngoài qua cửa kính, có đôi khi anh ta cảm thấy ông ngoại đã bị chia cắt rất nhiều, ông ấy đã dỡ bỏ đi tất cả thiết kế ban đầu trong nhà, nhìn không ra một chút dấu vết bản gốc, nhưng bên ngoài lại giữ lại thật sự hoàn chỉnh, hoàn chỉnh đến một gạch một ngói, cũng không được biến dạng, chỉ có cây cối cao lớn, hoa cỏ thành khóm mà thôi.

Tất cả này đều bắt đầu từ người vợ cũ của ông ấy, năm đó đại tiểu thư nhà họ Trần Trần từ Thượng Hải tới Hồng Kông, nghe nói bà ấy tự tay thiết kế căn nhà này, cuối cùng rời khỏi nơi này trở lại Thượng Hải.

“Ông ngoại, cháu cũng cho rằng như vậy, chẳng qua ngốc nghếch có cũng không sao, nhưng người nói mãi không hiểu lại rất khiến người ta đau đầu. Lạnh nhạt với cô ấy một thời gian xem sao? Ít nhất cô ấy phải nghe lời, ông thấy sao?” Khi Phùng Học Minh nói “nói mãi không hiểu” dùng phát âm của tiếng Thượng Hải.

Nghe được cách phát âm này của cháu ngoại, thân thể ông cụ ngừng lại, từ khi mới đến đây, hầu hết người Hoa thượng lưu của Hồng Kông đều nói một lưu loát tiếng Thượng Hải, nhưng đến bây giờ gần như mỗi người đều nói tiếng Quảng Đông, đã rất ít nghe thấy kia một tiếng Thượng Hải cũ.

Ông ấy thích đứa cháu ngoại này, nơi thích nhất có thể lén nói một tiếng Thượng Hải của anh ta.

“Ông ngoại, không còn chuyện gì để nói, vậy cháu đi đây. Ông nghỉ ngơi sớm một chút.”

Ông cụ gật đầu, bảo anh ta đi ra ngoài.

Phùng Học Minh lái xe từ lưng chừng núi rời đi, tiến về căn hộ của mình.

Mở cửa, anh ta đi đến bên quầy bar, lấy ly rượu ra, mở nút rượu ngoại, rót nửa ly rượu, vừa rồi đi quán bar mới chưa được mấy ngụm, bị Hứa Diệu Nhi và em họ tìm tới.

Chuông điện thoại bên trong chuông vang lên, anh ta đi tới nghe, nghe thấy một loạt âm thanh trách móc điện thoại dồn dập, anh ta gọi một tiếng: "Mẹ."

"Học Minh, ông ngoại con nói cho con cái gì?"

"Bà ngoại gọi cho mẹ?" Câu nói này hoàn toàn là nói nhảm.

"Con nghe lời ông ngoại con nói, thuận theo ông không được sao?" Mẹ anh ta trầm ngâm trong chốc lát, "Bà ngoại con nói, ông ngoại con giữ ảnh chụp người phụ nữ kia và con bà ta, năm đó người phụ nữ kia kiên quyết rời đi, chỉ thề ông trời vĩnh viễn không tha thứ cho ông ngoại con. Nhưng ai biết được? Bà ta trong những năm này nhất định chịu không ít khổ cực, có thể tâm tư thay đổi rồi? Nếu như ông ngoại con lúc này đi tìm bà ta, đã nhiều năm như vậy, bà ta đồng ý tha thứ cho ông ngoại con nữa không? Vậy thì chuyện xấu gì cũng có thể."

Ông ngoại không giống những chủ nhân khác của dinh thự ở lưng chừng núi kia, có phòng lớn còn có phòng hai và phòng ba, những năm gần đây chỉ có bà ngoại là vợ, người người đều nói ông ngoại vì bà ngoại, mà chấm dứt với vợ đầu, hết lòng vì bà ngoại, vì vậy mà bên ngoài bà ngoại kiêu ngạo, nhưng người trong nhà đều biết, đây đều là giả dối.

"Mẹ, ông ngoại của con là một người lý trí rất bình tĩnh, cùng lắm là đền bù cho bọn họ mà thôi. Nhưng không thể nào cho người khác toàn bộ Thiên Hà được, mẹ nghĩ rằng đứa trẻ lớn lên ở trong hoàn cảnh như thế, sẽ có đầu óc buôn bán sao?" Phùng Học Minh thở ra một hơi, "Ông ngoại không có lựa chọn nào khác."

"Vậy con cũng gọi điện cho Diệu Nhi đi, dỗ dành người ta!"

Phùng Học Minh cười một tiếng: "Ngày mai con sẽ cho cô ta ngạc nhiên. Mẹ yên tâm đi!"

"Sớm nghỉ ngơi một chút!"

"OK."