Chương 1

Phàn Kỳ sững sờ nhìn quyển tạp chí trong tay, ở giữa trang bìa tạp chí là hình một cô gái mặc bikini, nước tràn khắp người, quỳ bên bể bơi, làm động tác gợi cảm.

Với tư cách là một người trân trọng cái đẹp, Phàn Kỳ yêu thích tất cả mọi thứ đẹp đẽ nhưng mà Phàn Kỳ lại không thể trân trọng bức ảnh đẹp trước mắt này, bởi vì vừa rồi cô được thông báo bản thân sẽ mặc giống người mẫu trong ảnh.

Ông trời ơi đang giỡn chơi à? Đem một nhân viên đầu tư vấn đầu tư chứng khoáng là cô đá về những năm 80 ở Cảng Thành, trở thành một diễn viên vô danh từ Đại Lục chạy đến Cảng Thành phát triển.

Cô gái này cùng tên với cô, lúc ở Đại Lục đã diễn qua vài bộ phim, trong lúc tham gia một bộ phim do đạo diễn là người Càng Thành chỉ đạo đã bị vị đạo diễn này lừa đến Cảng Thành. Đến rồi mới phát hiện sự chênh lệch giữa lý tưởng và hiện thực vô cùng lớn, sắp được tròn một năm cô đến Cảng Thành chỉ nhận được mấy vai quần chúng nhỏ lẻ.

Giữa lúc cô mệt mỏi nhất vị đạo diễn kia lại đưa cho cô một đề nghị, trước mắt thị trường phim điện ảnh ở Cảng Thành rất thịnh hành phim khiêu da^ʍ, mấy nữ minh tinh đang hot đều dựa vào con đường này mà bật lên. Hơn nữa ngôi sao phim khiêu da^ʍ Kim Tiểu Tuệ năm ngoái vừa gả vào hào môn, nếu cô có thể buông bỏ trói buộc tâm lý cổ hủ của thị trường Đại Lục thì đây là cơ hội cho cô.

Ngoại trừ khuyên cô như vậy vị đạo diễn này còn mang kịch bản «Kim Liên Chuyện Xưa» ra cùng cô thảo luận nhân vật. Sắp xếp cho cô diễn vai nữ hai là một mỹ nhân tuyệt sắc, hứa hẹn chỉ quay phía sau lưng cô, cuối cùng nguyên chủ bị thuyết phục đồng ý diễn bộ phim này.

Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim.

Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong.

Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần.”

Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á.

Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô tại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi.

Trần Chí Khiêm? Phàn Kỳ đỡ trán, thực sự là ngày càng quá hung!

Thảo nào vừa rồi lúc cô dung hợp với ký ức nguyên chủ cảm thấy rất không thích hợp, cô cuối cùng cũng nhớ tới Trần Chí Khiêm này là ai.

Mấy hôm trước cô đọc quyển tiểu thuyết Cảng Thành, bị vị lão đại hô mưa gọi gió này thu hút, nghe nói vị lão đại này khi còn nhỏ đã trải qua rất nhiều chuyện trớ trêu, mà chuyện trớ trêu nhất của anh chính là cưới một ngôi sao xinh đẹp quay chụp phong nguyệt, người phụ nữ này đội cho anh vô số cái nón xanh, trở thành vết bẩn không cách nào cọ sạch trong cuộc đời anh.

Trong sách có một đoạn đối thoại như vầy, có thể là bộ lọc của mình đối với anh, cũng có thể là cách anh xử thế, tuy quyết đoán tàn nhẫn, nhưng cũng thỏa đáng.

Dương mưu, cũng không chạm ranh giới cuối cùng, cho nên Phàn Kỳ chẳng bao giờ tin:

“Nếu không có người phụ nữ lẳиɠ ɭơ kia, Trần Chí Khiêm người cũng như tên, là một người khiêm tốn, bây giờ cũng một nửa là Bồ tát một nửa là ác quỷ.”

“Nghe nói người phụ nữa kia trúng hai mươi bảy dao trên người, dao thấy xương, là anh ấy ra tay?”

“Xuỵt...”

Nhưng trong sách là trong sách, thực tế là hiện thực, bản thân là người rơi vào cảnh ngộ đó, trong lòng lại lo lắng.

Nghĩ tới đây, Phàn Kỳ không nói gì nhìn dòng chữ phía dưới bìa “Bắc địa yên chi Phàn Kỳ thân thể ẩm ướt trêu người”.

Cô không chỉ xuyên không, đặc biệt còn xuyên sách, trở thành một ngôi sao dựa vào quay chụp phong nguyệt mà nổi tiếng, cuối cùng ngôi sao tươi đẹp chết không được tử tế.

Ken két một tiếng, cửa bị đẩy ra.

Phàn Kỳ nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu thấy một thân ảnh gầy gò cao lớn xuất hiện ở cửa.

Lúc đọc sách Phàn Kỳ còn buồn bực, tại sao tác giả lại phải miêu tả một ông chú năm mươi tuổi nhiều như thế, không biết Trần Chí Khiêm này khi còn trẻ phong nhã tài hoa tới đâu? Bây giờ cô cuối cùng hiểu, người đó có thể mặc áo sơ mi trắng thành hương vị khác.

Người này có đôi mắt thâm sâu, đôi mắt kia chỉ dừng trên người cô trong chốc lát, Phàn Kỳ bị ánh mắt như thế nhìn chăm chú, trên người cảm thấy có hơi lạnh, cô cúi đầu nhìn mình, hay thật!

Có thể không lạnh sao?

Cô chỉ mặc một chiếc váy bó sát không che được ngực, không che được chân.

Cô nhớ tối hôm nay nguyên chủ đồng ý vị đạo diễn có ơn với cô đi xã giao cùng một phú thương, cho dù mới vừa cãi nhau với Trần Chí Khiêm, anh cảnh cáo nếu cô lại quay loại phim này, sẽ kéo cô trở về Thượng Hải, nguyên chủ vẫn đi thay chiếc váy mát mẻ bó sát người lộ ra đường cong gợi cảm này, chuẩn bị tham gia bữa tiệc.