Chương 6+7: Anh thật sự muốn xát muối vào lòng em như vậy sao

Chương 6: Họp gia đình

Tô Linh Vũ quay về phòng ngủ nhìn thanh tiến độ, phát hiện lại nhiều hơn một đoạn.

Xem ra hoàn thành nhiệm vụ hàng này cũng rất dễ dàng, chỉ cần giận hờn vu vơ rồi cáu kỉnh một chút là xong, tương đối nhẹ nhàng.

[Làm nhiệm vụ đơn giản quá!]

Hệ thống lập tức đáp lời: [Ký chủ giỏi nhất, ký chủ cố lên!]

[Ừm!]

Tô Lĩnh Vũ thẳng thắn tiếp nhận lời nịnh bợ của hệ thống.

Cô cầm bộ quần áo lên chuẩn bị đi tắm trước, hoàn toàn không biết trong thư phòng bên cạnh đang có một cuộc họp gia đình được mở nhắm vào cô.

Cửa thư phòng vừa mới đóng lại là Hoắc Kiến Quốc đã hỏi Hoắc Diệm: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy con?”

Hoặc Diệm lời ít mà ý nhiều: “Trước lúc ăn cơm tối con có đi tìm Tô Linh Vũ nhưng đột nhiên phát hiện ra mình có thể nghe được tiếng lòng của cô ta, thời gian cũng không sớm hơn mọi người bao nhiêu. Nhưng con nghe được nhiều hơn mọi người mấy câu nên đoán, trong lớp vỏ ‘Tô Linh Vũ’ này chắc hẳn vừa mới đổi một linh hồn, chuyện mà cô ta phải làm chính là diễn vai nữ phụ độc ác, mục đích là được về nhà.”

Về phần Tô Kinh Vũ nói muốn hôn anh, anh sẽ không sẽ không nhắc đến mấy lời khinh bạc mình như thế vì thật sự không thể thốt ra khỏi miệng được.

“Trước đó tim của Tô Linh Vũ đã ngừng đập lại được cứu về, không phải là lúc đó đấy chứ?” Hoắc Lãng run cầm cập.

Hoắc Tương cũng rung theo, sắc mặt trắng bệch.

“Phi phi phi! Mê tín phong kiến cái gì, bây giờ không được phép nói như vậy! Phải nhớ kỹ ngũ giảng tứ mỹ, sau này học thuộc lòng ít lời trích đi!” Trần Ngọc Hương vội vàng ngăn lại, liếc mắt nhìn cậu ta với vẻ uy hϊếp.

[Chú thích: Ngũ giảng là chú ý văn minh, thái độ, vệ sinh, trật tự, đạo đức. Tứ mỹ là chỉ vẻ đẹp linh hồn, ngôn từ, hành vi và môi trường.]

Hoắc Tương lập tức chắp hai tay lại, vội vàng gật đầu.

“Nhà mà cô ta nói không phải là nhà mẹ đẻ phải không?” Hoắc Kiến Quốc hỏi.

“Thông tin có hạn nên không thể chắc chắn nhưng hơn phân nửa là không phải đâu ạ, bởi vì cô ta có nhắc đến việc mình nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất có thể, chết sớm chừng nào còn về nhà nhanh chừng ấy.” Hoắc Diệm lắc đầu.

“Cô ta một lòng muốn chết?”

“Chết trong miệng cô ta chắc là chỉ sống, cho nên cô ta mới coi đó thành mục tiêu.”

“Làm nữ phụ độc ác là sao vậy?”

Hoặc Diệm trầm tư.

Dựa theo biểu hiện hôm nay của Tô Linh Vũ thì hình như chửi anh mấy câu phế vật, vu hại anh và Châu Uyển Nhu có tư tình, nói vài câu thức ăn không ngon chính là ác độc… nhưng trong lý giải của anh thì độc ác thật sự cũng không phải như vậy.

Anh không thể xác định được là cách lý giải về “ác độc” của hai người họ khác nhau này là cô chưa từng làm ra loại chuyện nào xấu xa hơn thế.

Trong lúc nhất thời, không ai có câu trả lời.

“Cái này con biết!” Hoắc Tương giơ tay, nói vẻ hoạt bát: “Trước đây Tô Linh Vũ cứ hở tí là gây chuyện ầm ĩ khiến nhà cửa không được một lúc nào yên bình, chắc hẳn cô ta muốn bắt chước hành vi của chị dâu, tiếp tục gây rối đó.”

Trần Ngọc Hương cười lạnh một tiếng: “Thông minh quá nhỉ, lại còn giành trả lời cơ đấy! Đã thông minh như thế tại sao đi thi toán chỉ được có tám điểm, lại còn sửa thành tích để lừa mẹ với cha con hả?”

Cứu với!

Hoắc Tương sợ rụt cổ, vội vàng kéo tay áo Hoắc Diệm với vẻ vô cùng đáng thương, cầu cứu anh.

Hoắc Diệm: “…”

Anh trực tiếp hỏi Hoắc Kiến Quốc: “Cha, cha kiến nghị nên xử lý việc này thế nào?”

“Tình hình vẫn chưa rõ, trước cứ quan sát một khoảng thời gian xem, nhất định phải trông chừng Tô Linh Vũ, tuyệt đối không thể để cô ta làm ra hành vi gây hại cho người dân, gây hại cho quốc gia… nếu như cần thiết thì cứ báo cáo tình hình lên trên.”

Hoắc Kiến Quốc chỉ lêи đỉиɦ đầu.

Hoắc Diệm gật đầu.

Cuối cùng, mấy người xác định phương án ứng đối: Quan sát thêm, thu thập thêm thông tin, phòng bị cao độ.

Chương 7: Anh thật sự muốn xát muối vào lòng em như vậy sao

Mở cuộc họp gia đình xong mấy, mấy người tan họp.

Hoắc Kiến Quốc và Trần Ngọc Hương về phòng nghỉ ngơi, Hoắc Lãng biết Hoắc Diệm chắc chắn định đi về thư phòng nhỏ của anh làm việc nên đẩy xe lăn của anh đến thư phòng nhỏ ở cuối tầng hai, hai anh em nói chuyện phiếm vài câu.

“Anh cả, sao em cứ cảm thấy Tô Linh Vũ này không chỉ đổi mỗi tim đâu mà còn đổi luôn vỏ rồi ấy? Cô ta xinh đẹp như thế, nếu như dùng mỹ nhân kế với anh thì anh có cưỡng lại được không?”

Hoắc Diệm: “…”

Nhớ lại tiếng lòng to gan lớn mật của cô gái kia, cô muốn cưỡng hôn, còn muốn ngủ gì đó…

Ngón tay thon dài và hữu lực của anh gõ nhẹ lên tay vịn xe lăn vài tiếng, thản nhiên hỏi ngược lại: “Cô ta nói có khả năng đến chết em vẫn chỉ là gà tơ, nghe được thông tin này rồi em có thể đỡ được không đó?”

Hoắc Lãng kêu ca: “… Anh, anh thật sự muốn xát muối vào lòng em như vậy sao?”

“Ha.”



Một tiếng sấm vang lên, bên ngoài trời đổ mưa tầm tã.

Tầm này đã là đêm khuya.

Bên ngoài cửa sổ là màn đêm đen như mực, trong tiếng ồn ào của hạt mưa rơi vội vã đập lên ô cửa kính, Hoắc Diệm ngồi trước bàn học, cầm quyển sổ ghi chép trong tay với vẻ thất thần.

(Nữ phụ độc ác = thủ đoạn độc ác, nhân vật phụ là nữ.)

(Thức ăn sạch, cái thứ rác rưởi = Môi trường sống khác nhau.)

(Thời đại này, về nhà = Vượt qua thời gian?)

(Hệ thống = ?)

(Thủ khoa đầu vào đại học thành phố = nghiêm túc chịu khó, đầu óc thông minh.)

(Biết bí mật của Hoắc Tương và Hoắc Lãng = Thu thập tin tình báo?)

(…)

Mấy cái này đều là phân tích của anh, nhưng bây giờ lượng thông tin trong tay quá ít, tạm thời không thể phân tích ra đươc kết quả cụ thể và rõ ràng, không thích hợp tùy tiện đưa ra kết luận…

Hoắc Diệm gấp quyển sổ lại rồi điều khiển xe lăn đi ra ngoài.



Tô Linh Vũ sợ nhất là tiếng sấm, không dám đi ngủ.

Cô dựa nửa người vào đầu giường đọc sách, nghĩ hoặc là đợi lúc buồn ngủ không chịu được sẽ nhắm mắt, hoặc là đợi lúc nào Hoắc Diệm về phòng ngủ chung, như vậy cô sẽ không sợ nữa.

Cùng với thời gian trôi qua, dần dần đến không giờ đêm, ngay lúc cô cảm thấy tối nay anh sẽ không vào đây thì “kẽo kẹt” một tiếng, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Hoắc Diệm ngồi trên xe lăn xuất hiện ngay ở cửa.

Hai mắt Tô Linh Vũ chợt sáng ngời: “Anh tới rồi?”

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có mỗi ngọn đèn bàn ở đầu giường là đang tỏa ra thứ ánh sáng lờ mờ.

Cô ôm chăn ngồi trên giường, trên người mặc váy ngủ hai dây bằng tơ tằm màu đỏ đậm, làn da trắng nõn được phủ thêm một tầng hơi ấm nhờ ánh đèn, vẫn trắng đến phát sáng như cũ, trông rất giống một quả vải đã được bóc vỏ, dụ người tới nếm thử vị ngọt.

Đặc biệt là niềm vui và vẻ ngọt ngào trong mắt cô.

Hoắc Diệm liếc mắt nhìn đi: “… Ừm.”

[Ký chủ, đừng dễ chịu với nam chính, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ đi!]

[Đúng nhỉ!]

Tô Linh Vũ thu lại nụ cười rồi giở giọng quái đản: “Còn biết về phòng ngủ sao? Tôi còn tưởng anh định thủ thân như ngọc vì tình nhân nhỏ của mình, không muốn lên giường của tôi chứ?”

Hoắc Diệm: “…”

Tô Linh Vũ dịch người đến bên cửa sổ, nhường ra một chỗ ở bên cạnh, sau đó một tay chống má, giả bộ nhàn nhã thong thả nhìn Hoắc Diệm đang ngồi trên xe lăn.

Chân của người này không tiện nhưng lại không mang theo gậy, rồi giờ làm sao mà lên giường ngủ?

[Hệ thống, mi nói xem anh ấy có cầu xin ta không? Ta là người cực kỳ có nguyên tắc, nếu như anh ấy cho ta nhìn múi bụng thì cũng không phải ta không thể đỡ anh ấy lên giường.]