Ông cụ Lý và Lý Dục Tài chỉ nghe thấy tiếng, không nhìn thấy người nói chuyện.
Lý Dục Tài thấy ông nội bị châm chọc, vô cùng tức giận nói: “Tôi nói cho cô biết vì sao nhé, lúc đầu ông nội tôi tế tổ ngất ngã ở trên núi, Lục Chiêu Đệ dùng thảo dược cứu mạng ông nội tôi, lại đưa ông nội tôi xuống núi, ông nội tôi muốn đưa một trăm bảy mươi tệ trên người cho cô ấy, người nhà cô ấy lại từ chối, người có phẩm cách cao thượng như vậy, sao lại làm chuyện như thế này.”
Tất cả mọi người đều nhìn Lục Chiêu Đệ, Lục Chiêu Đệ ầng ậng nước mắt nhìn Lý Dục Tài.
Thiếu nữ xuân thì hầu hết đều có một giấc mộng anh hùng cứu mỹ nhân, vừa nãy đã đi tới cùng đường bí lối, một tràn lời dõng dạc của anh ta, chỉ trích mọi người là kẻ hồ đồ không làm rõ phải trái.
Lục Hương vốn dĩ đã hùng hổ, cộng thêm ông cụ Lý làm chứng cho Lục Chiêu Đệ, ngay lập tức, vùi cô vào trong lốc xoáy nguy hiểm của dư luận.
Phó Cầm Huy nhíu mày.
Lục Hương lại càng nghe càng thấy không đúng, sao cô lại quen thuộc với những chuyện mà ông cụ Lý nói như vậy! Nghĩ kỹ lại, trong sách thật sự từng viết cô lên núi từng làm chuyện tốt, nhưng chỉ là viết lướt qua.
Lục Hương từ phía sau cha mẹ đi ra, nói: “Ông cụ Lý, ông là người có kiến thức văn hóa, nhưng kiến thức văn hóa không phải là vũ khí để ông ức hϊếp người khác!”
Lý Dục Tài thấy ông nội bị chỉ trích, vô cùng bất mãn nói: “Cô nói chuyện kiểu gì vậy, không có chút giáo dục nào.”
Ông cụ Lý nhìn thấy Lục Hương lại cứng đờ tại chỗ.
Trưởng thôn Vương sợ cục diện loạn lên, quát tháo Lục Hương: “Cô đừng có giống như con nhím, người ta cũng không nói gì.”
Lục Hương nói: “Tôi đây là kiên trì với công lý, vì sao Lục Chiêu Đệ cô ta tìm người thế gả, sau này để tôi gánh tiếng xấu. Cô ta có thể không chịu bất cứ trừng phạt nào, đây không phải là đang khuyến khích mọi người làm chuyện xấu sao? Ông cụ này, không hiểu sự tình đúng sai phải trái đã trực tiếp đảm bảo giúp cô ta, quá nực cười.”
Lục Hương ngừng lại một lát, lại nói: “Không ngờ ông là người không phân phải trái như vậy!”
Lý Dục Tài căm phẫn: “Cô tưởng cô là ai? Ông nội tôi là người mà huyện trưởng gặp cũng phải tôn kính, cô không coi trọng bề trên.”
“Coi trọng bề trên là đối với người có dáng vẻ của bề trên, chứ không phải là mắt mù tai điếc.” Lục Hương không nhượng bộ, lấy lý phân bua.
Người trong thôn đều có hơi kính phục Lục Hương, cô thật to gan, ở trước mặt người thành phố cũng không chút sợ hãi, bình tĩnh đàm luận, người lớn tuổi hơn cô gặp phải chuyện này cũng chưa chắc xử lý tốt bằng cô.
Lục Hương biết rõ cô không thể nhượng bộ trong chuyện này, một khi thoái nhường, phía sau chính là vực sâu vạn trượng.
“Đủ rồi.” Ông cụ Lý tức giận quát một tiếng.
“Ông nội.” Cháu trai Lý Dục Tài cảm thấy bất bình thay ông nội mình.
Ông cụ Lý lại nhìn Lục Hương nói: “Cô tên gì?”
Lục Hương còn chưa lên tiếng, người bên cạnh đã nói: “Vừa nãy không phải nó đã nói rồi sao, con nhỏ này tên Lục Hương.”
Ông cụ Lý lại nói: “Vậy Lục Chiêu Đệ là ai?”
Thôn dân nhiệt tình vội vàng chỉ giúp ông ta.
Chỉ có Lý Dục Tài lấy làm lạ, không biết ông nội làm vậy là vì sao?
Ông cụ Lý thế mà lại trịnh trọng khom người với Lục Hương.
Lục Hương vội vàng lùi lại một bước.
Lý Dục Tài to tiếng nói: “Ông nội, sao phải như vậy?”
Ông cụ Lý nói: “Tôi ở giới giáo dục tung hoành tách nhập nhiều năm, tự cho rằng biết rõ lòng người, hôm nay lại để bạn Lục Hương đây lên lớp cho tôi. Cô ấy nói đúng, thứ nhất không nên không phân rõ thị phi. Thứ hai, không nên nhận nhầm ân nhân cứu mạng!”
Ông cụ Lý là một người danh giá, ông ta phẫn nộ trong lòng, không định lấp liếʍ thay nhà Lục Chiêu Đệ. Ông cụ Lý nói: “Mấy hôm trước, người cứu tôi trên núi chính là bạn Lục Hương này.”
Một câu nói kết thúc, xung quanh xôn xao lên.
Sắc mặt của bà nội Lục và bác gái Lục rất khó coi.
Không ít người đưa mắt nhìn Lục Chiêu Đệ, khiến mặt Lục Chiêu Đệ lúc đỏ lúc tái.