Vị kẹo sữa nổ tung trong miệng là hương vị nói không nên lời so với việc cậu liếʍ giấy gói kẹo ăn ngon hơn quá nhiều!
Cậu cũng không dám dùng lực liếʍ sợ hương vị này biến mất quá nhanh ,bởi vậy ăn rất cẩn thận.
Không nhận được câu trả lời của Sầm Hoài An Sơ Hạ cũng không ngại, mang theo cậu ra quán bày hàng cách bách hóa không xa .
Chỗ đó có một người bán quần áo, hơn nữa kiểu dáng thực mới mẻ độc đáo.
Sơ Hạ chọn quần áo, nghe được bên cạnh truyền đến một tiếng: “Ngọt.”
Thanh âm không lớn, non nớt lại có điểm ách.
Sơ Hạ kinh ngạc cúi đầu nhìn về phía Sầm Hoài An, suy nghĩ một chút, hiểu cậu đang trả lời cô vấn đề vừa nãy, có điểm dở khóc dở cười, cung phản xạ có phải quá dài hay không.
Nhưng Sơ Hạ không nói thêm cái gì, cầm quần áo mình muốn mua khoa tay múa chân với cậu “ Thích cái này không ?”
Sầm Hoài An giống nhau “Ân”, không có phản ứng quá lớn .
Sơ Hạ cũng không hỏi cậu, chính mình làm quyết định.
Sầm Hoài An lại cẩn thận kẹo trong miệng vẫn ăn hết dư vị kẹo sữa làm cậu cảm thấy đây là đồ ăn ngon nhất mà cậu từng ăn.
Đôi mắt cậu nhìn thoáng túi vải trên người Sơ Hạ , bên trong để kẹo, liếʍ liếʍ môi: rất muốn ăn thêm một cái .
Nhưng cậu cũng chỉ nhìn thoáng qua, lại tiếp tục nhìn chằm chằm giày trong lòng ngực , Sơ Hạ cầm quần áo ở trên người cậu khoa tay múa chân cũng không phản ứng.
Sơ Hạ tìm được một quầy hàng bán quần áo chất lượng khá tốt, không phải cái loại quán tùy tiện ven đường.
Chủ quán chủ là một người đàn ông tuổi trẻ , trên đầu mang cái mũ rơm ngồi xổm dưới bóng cây, quần áo chuyên môn dùng giá áo treo lên tới, trên mặt đất còn bãi một đống, thái độ phục vụ so với người bán hàng trong bách hóa tốt hơn quá nhiều.
Sơ Hạ nhìn anh ta vẫn luôn lộ một hàm răng trắng, xán lạn cười, mặc kệ mua người hỏi như thế nào , nghĩ thử như thế nào ,trả giá như thế nào , khuôn mặt tươi cười đều không có biến quá, trong miệng càng liên tục lời hay ,khen đến mức người mua quần áo người vui vẻ ra mặt, lập tức bán vài bộ quần áo .
Anh ta chú ý tới Sơ Hạ chọn vài bộ quần áo, đi tới hỏi: “Chị, có nhìn trúng bộ quần áo nào không? Quần áo của tôi chị yên tâm, đều là hàng tôi ở Dương Thành chọn lựa kỹ càng không có một bộ nào kém.”
Xác thật, Sơ Hạ mua quần áo việc đầu tiên là xem kiểu dáng, hai xem chất lượng. Cô sờ soạng vài bộ quần áo, mỗi cái vải dệt khuynh hướng cảm xúc đều không kém.
Cho nên rất nhanh cô mua cho Sầm Hoài An cùng mình mỗi người chọn hai bộ.
Cô chọn cho mình một cái váy cổ chữ V màu trắng dài, cổ áo không phải đơn giản một mảnh vải cắt may thành chữ V mà là cổ áo giống như gấp lại, hơi hơi làm ra tới một ít nếp uốn thành chữV. Làn váy cũng là tạo nếp gấp, váy theo đuôi phong hơi hơi nhộn nhạo, thoạt nhìn tùy ý lại hào phóng, chính là đặt ở tương lai cũng chỉ vậy Sơ Hạ ánh mắt đầu tiên liền nhìn trúng cái váy này .
Mặt khác một bộ cái áo rộng thùng thình màu xanh da trời và một cái sơ mi màu trắng dựng sọc cùng một cái quần jean, đương nhiên cô mua không phải quần loe, kinh điển khoản.
Mua cho Sầm Hoài An rất đơn giản, một cái áo thun hải quân, một cái áo thun đỏ Trung Quốc, hai cái quần đùi qua đầu gối hai màu khác nhau.
Sơ Hạ cùng chủ quán làm giá cô mua nhiều, hơn nữa kiếp trước học kỹ xảo chém giá, đống quần áo này tổng cộng mất hơn ba mươi đồng tiền.
Chủ yếu cái kia váy của cô đắt một ít, tiểu hài tử quần áo tiện nghi nhất.
Quần áo chủ quán đưa đẹp ,kiểu dáng tốt dùng túi giấy, Sơ Hạ lại nhớ tới, đồ bên trong của cô cùng Sầm Hoài An cũng cần mua.
Bên ngoài bày quán vẫn không dám lớn mật, cho nên Sơ Hạ lại quay lại bách hóa mua.
Mắt thấy trời không còn sớm, Sơ Hạ rẽ vào chợ rau, mua 3 cân củ mài, một con gà quê của lão nông bán còn có một cân bột mì, gạo kê cùng gạo.