Chủ yếu Sơ Hạ mua thuốc cho hai người, cô lại mua rất nhiều, bằng không tiêu nhiều như vậy.
Không mua dược liệu quý, là dược liệu thường thấy không đắt.
Hơn nữa Lý Quán Chúng viết phương thuốc cho cô đều chọn dược liệu giá rẻ, đây là thái độ bình thường thầy thuốc tốt .
Ông cô nói qua với cô, trước kia cuộc sống khốn khổ, cho nên có thể dùng ít tiền ít dược chữa khỏi bệnh là điều ưu tiên hàng đầu của bọn họ .
Kể cả sau này khi cô lớn lên, cuộc sống của mọi người tốt lên, ông cô vẫn giữ thói quen này, lúc dạy dỗ đồ đệ cùng cô, cũng là làm các cô nhớ kỹ nguyên tắc này.
Ra cửa, Sơ Hạ không về nhà, mà là mang theo Sầm Hoài An đi bách hóa cách đó không xa.
Quần áo trên người Sầm Hoài An vừa rách vừa nhỏ lại dơ, chân đi đôi giày vải rách còn thủng đế.
Mà quần áo trên người Sơ Hạ là đồ lao động, nguyên chủ căn bản không vài bộ quần áo.
Quần áo trước khi kết hôn chồng mua cho cô ấy, cũng bị mẹ cô ấy coi trọng cầm đi, sau đó cô ấy khó khăn túng thiếu, cơm bữa đói bữa no, căn bản không có tâm tư đi quản ăn mặc trang điểm.
Người bán hàng trong bách hóa mắt cao hơn đầu như trong truyền thuyết.
Nhưng quần áo chất lượng không tồi nhưng kiểu dáng không đủ mới mẻ độc đáo, Sơ Hạ không nhìn trúng, cô cũng không biết làm.
Hiện tại kinh tế mở cửa, bên ngoài có người trộm mang quần áo từ Dương Thành về bán, Sơ Hạ chuẩn bị đi bên ngoài mua.
Nhưng giày xăng đan bằng da nhìn không tồi, Sơ Hạ nhờ người bán hàng lấy giày cho Sầm Hoài An và cô.
Sầm Hoài An chưa từng tới bách hóa, nơi này hết thảy đều làm cậu cảm thấy mới lạ.
Cậu nhìn mẹ nói với người bán hàng muốn mua giày cho hai người, đầu nhỏ nghĩ không rõ, trước kia mẹ cậu khẳng định sẽ không tới nơi này.
Hơn nữa mẹ cậu thật sự mua giày cho cậu sao?
Bà ngoại nói trẻ con đi giày nhanh hỏng không cần thiết mua đi giày rơm là được, sau này trưởng thành lại mua không lãng phí tiền.
Sầm Hoài An không tin mẹ bỏ được mua cho cậu nhưng là nhìn Sơ Hạ đã bảo người bán hàng lấy giày, h cậu cũng không động.
Sơ Hạ bảo Sầm Hoài An đem giày trên chân cởi ra:“Thử xem vừa hay không?”
Nhìn Sầm Hoài An không động tác, cô ngồi xổm xuống giúp cậu cởi mới vừa một đυ.ng tới mắt cá chân của cậu, Sầm Hoài An giật mình chân lui về phía sau.
Sơ Hạ cường thế đè chân cậu lại:“Đừng nhúc nhích, vịn vào mẹ đứng vững .”
Sầm Hoài An không tiếp tục động nhưng cũng không vịn vào cô, chỉ ngoan ngoãn để cô đem đôi giày hở ngón cởi ra.
Chân cậu vừa đen vừa gầy còn dơ, người bán hàng bên cạnh nháo không muốn: " Chân bẩn như vậy thử xong còn bán được sao?”
Sầm Hoài An chân co lại , mặt ngoảnh sang một bên, khuôn mặt nhỏ có điểm hồng.
Sơ Hạ nhìn cũng chưa nhìn cô ta, đem giày đi vào chân Sầm Hoài An , cũng không có để ý chân cậu có dơ hay không dơ.
“Ngươi thái độ có vấn đề. Giày còn không phải để người đi, ta lại không phải không mua. Giày da ô uế lau liền sạch sẽ, lại không phải giày vải còn cần giặt.”
Người bán hàng xem Sơ Hạ không dễ chọc, banh mặt cũng chưa nói những lời khác.
Sơ Hạ lúc này mới nhìn về phía Sầm Hoài An: “Đi một chút xem đi thoải mái không?”
Sầm Hoài An chưa từng được đi đôi giày thoải mái như vậy , cũng không biết nên đặt chân ở đâu.
Cậu thật cẩn thận cùng tay cùng chân đi rồi hai bước, thân mình banh đến gắt gao .
“ Vừa không?” Sơ Hạ hỏi cậu.
Sầm Hoài An nhìn cô, nhìn không ra được cô có phải hay không thật sự mua cho cậu.
Cậu cúi đầu xem giày da, khuôn mặt nho nhỏ gầy đến chỉ còn đôi mắt nhưng trên mặt như cũ không có biểu tình gì, chỉ là nhỏ giọng mà “Ân” một tiếng.
Trong nội tâm cậu cũng không tin tưởng mẹ sẽ mua cho cậu.
Nhưng nếu mẹ thật sự mua giày da cho cậu, cậu nhất định sẽ không để bà ngoại lấy cho biểu đệ, kể cả véo cậu cũng không cho.
“Được rồi, đôi này chúng ta đi luôn, lại lấy một đôi cùng số màu nâu.”
Sầm Hoài An lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Sơ Hạ, không thể tin được mẹ thật sự mua giày da cho cậu, vẫn là mua hai đôi.
Cậu nhấp nhấp môi, cảm thấy lòng bàn tay có chút ướt.
Cậu nhìn Sơ Hạ thanh toán tiền, đem giày nhét vào trong lòng ngực cậu làm chính cậu ôm, đầu nhỏ hoàn toàn trống rỗng không nghĩ ra.
Sơ Hạ mua cho mình một đôi màu đen hơi hơi mang điểm cùng giày xăng đan da trâu, cũng trực tiếp đi.
Giày rách của Sầm Hoài An và đôi giày đầy mảnh vá của mình trực tiếp ném.
Sầm Hoài An cẩn thận ôm giày da của cậu, lại bị Sơ Hạ lôi kéo tới trước quầy bán sữa mạch nha , nhìn nàng mua một lọ sữa mạch nha, lại mua chút kẹo trái cây kẹo sữa đại bạch thỏ .
Cậu theo bản năng liếʍ liếʍ môi, ôm chặt giày da vào trong lòng ngực, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hộp kẹo trong tay Sơ Hạ.
Sơ Hạ lột một viên kẹo sữa đại bạch thỏ nhét vào trong miệng cậu.
Cười hỏi cậu: “Ngọt sao?”