Bệnh viện Lương Châu cách không xa, hai trạm sau xe buýt vừa lúc ngừng ở cửa bệnh viện .
Lúc Sơ Hạ mang theo Sầm Hoài An xuống dưới, chú ý tới trong mắt cậu có một tia lưu luyến.
“Trở về thời điểm còn ngồi.”
Bệnh viện cũng thực mộc mạc, một tòa nhà bốn tầng lâu, chỉnh thể là tường màu xám trắng .
Từ chính giữa đại môn đi vào, bên trong trên tường nửa bộ phận màu trắng, nửa dưới là màu xanh đậm.
Hành lang có người bệnh cũng có quay lại vội vàng bác sĩ hộ sĩ.
Sầm Hoài An là lần đầu tiên tới bệnh viện, cậu không biết mẹ cậu muốn làm cái gì? Nhưng là nghe bệnh viện có mùi kỳ quái, cậu lại muốn chạy.
Sơ Hạ cũng là lần đầu tiên tới bệnh viện những năm 80 , hỏi hộ sĩ nơi nào là phòng khám bệnh, liền trực tiếp cầm số mang theo Sầm Hoài An đi qua.
Kỳ thật vừa lên xe buýt cô đã bắt mạch cho Sầm Hoài An cùng bản thân.
Tuy rằng đời trước cô học Tây y còn là khoa ngoại , cả ngày ở bệnh viện vội đến chân không chạm đất.
Nhưng cô xuất thân từ gia đình chính thống trung y , cô học chữ chính là dùng sách thuốc để học.
Từ nhỏ ông cô đã bắt cô học tên dược liệu phương thuốc, đi theo bào chế dược liệu, làm cô phiền, thi đại học phản nghịch mà dấu ông báo danh Tây y mà ông cả ngày phê phán.
Nhưng g lúc ấy ông chỉ thở dài, làm cô chớ quên trung y, báo chuyên nghiệp phải hảo hảo học, không nói thêm cái gì.
Hiện tại ngẫm lại, khi đó chính mình thật sự thực không hiểu chuyện, không rõ tâm tình của ông.
May mắn cô tới nơi này ông đã qua đời, bằng không người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ông sẽ khó chịu a.
Còn ba mẹ cô từ khi cô còn nhỏ liền ly hôn, sau lại đem cô ném cho ông không lại quản quá cô.
Cho nên cô bắt mạch vẫn là thực chuyên nghiệp cô cùng Sầm Hoài An thân thể yếu chủ yếu do suy dinh dưỡng .
thân thể cô càng kém hơn, năm đó ở cữ không tốt, vẫn luôn để lại chút bệnh, nguyên chủ cũng không để ý, hơn nữa cường độ công việc của cô ấy, lại thường xuyên ăn không đủ no, nếu không hảo hảo điều trị, thân thể thực mau liền suy sụp.
Tuy rằng bắt mạch đem ra tới, cô vẫn mang Sầm Hoài An tới bệnh viện kiểm tra một lần.
Như vậy sau khi trở về cô mua dược liệu cho mình cùng Sầm Hoài An điều trị thân thể, Sầm Hoài An cùng người trong viện người nhà sẽ không hoài nghi cái gì.
Rốt cuộc nguyên chủ chính là chưa từng có tiếp xúc qua tri thức y học.
Sầm Hoài An ở trong sách là thiên tài, năm tuổi cậu có thể nhớ, hơn nữa sẽ nhớ rất rõ ràng.
Trung y ngồi khám chính là một ông lão lớn tuổi , Sơ Hạ vừa thấy ông liền cảm thấy thân thiết, bởi vì trên người ông có khí chất rất giống ông cô.
Cô cúi đầu nhìn về phía thẻ trước ngực ông: Lý Quán Chúng.
Sơ Hạ cười rộ lên, quán chúng: Tên một vị thuốc đông y.
Cô lôi kéo Sầm Hoài An ngồi xuống, đem Sầm Hoài An tay đặt ở gối bắt mạch , đối với Lý Quán Chúng nói: “Bác sĩ, ngài giúp cháu xem con trai cháu có bệnh gì? Nên làm như thế nào đem nó điều trị tốt?”
Sầm Hoài An nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Sơ Hạ, ánh mắt thực phức tạp, mang theo kinh ngạc, còn có tưởng tin tưởng lại không thể tin được thần sắc.
Lý Quán Chúng liếc nhìn cô một cái: “ Cậu bé vừa thấy chính là suy dinh dưỡng nghiêm trọng , tiểu thân thể chính là đói. Hiện tại biết sốt ruột tiểu hài tử thân thể, trước kia đều làm cái gì? Các người này đó người trẻ tuổi làm cha mẹ chính là không trách nhiệm ”
Sơ Hạ bị mắng cũng không phản bác, chỉ gật đầu “Ân ân” đáp lời.
Lúc bắt mạch, Lý Quán Chúng mày nhăn đến càng khẩn, nhìn về phía Sơ Hạ ánh mắt càng ngày càng nghiêm khắc.
“ Cô là gì của cậu bé?”
Sơ Hạ cả người thực ngoan, tựa như đối mặt với ông mình nói: “ Cháu là mẹ nó.”
“ Cô thật sự là mẹ cậu bé như thế nào đem nó đói thành cái dạng này? Cô có biết hay không thân thể hiện tại của nó tình huống như thế nào? Suy dinh dưỡng nghiêm trọng ! Nội tạng không có một cái phát triển khỏe mạnh! Không hảo hảo điều trị, về sau cũng sẽ lưu lại bệnh nghiêm trọng , thậm chí là có hại về thọ mệnh!”
Lý Quán Chúng âm thanh tàn khốc, đôi mắt trừng cô, tức giận phi thường cô thân làm mẹ trẻ con đem đứa trẻ dưỡng thành như vậy.