Mì xương thực nóng, Sơ Hạ thổi thổi đang chuẩn bị ăn, dư quang nhìn Sầm Hoài An đã gắp một đũa mì to, dừng cũng không dừng , giống như có người đoạt thức ăn phải lập tức nhét vào trong miệng.
Trong nháy mắt, Sầm Hoài An mặt liền vặn vẹo lên.
Sơ Hạ sợ tới mức chạy nhanh buông đũa, giơ tay đi niết miệng cậu: “ Con đứa nhỏ này! Mau nhổ ra, tưởng đem mình bỏng chết sao?”
Nhưng là Sầm Hoài An né tránh tay Sơ Hạ , cố đem mì trong miệng mặt nuốt đi xuống, một chút không phun ra.
Sơ Hạ nhìn dáng vẻ này của cậu, trong lòng không biết tư vị gì, vừa chua xót vừa đau.
Cô đứng lên, thực mau bưng một chén nước lạnh trở về đặt trước mặt Sầm Hoài An : “Dùng nước lạnh súc súc miệng lại ăn.”
Cô biết làm cậu từ bỏ ăn cơm là không có khả năng.
Sơ Hạ có thể cảm giác được Sầm Hoài An đối mình kháng cự, nhưng cậu cũng biết đau, do dự một lát vẫn là bưng lên chén dùng nước lạnh súc miệng.
Trong lúc này không nói với Sơ Hạ một câu.
Chính là chén mì nhỏ bên trong mì cũng rất nhiều.
Nhưng là Sầm Hoài An che chở chén ăn xong, đôi mắt khát vọng mà nhìn mì người khác.
Sơ Hạ ở lúc cậu không phản ứng nhanh chóng sờ bụng cậu đã phồng lên thuyết minh đã ăn no.
Nhưng đứa nhỏ này rõ ràng là đói sợ, có thể ăn một bữa cơm liền muốn ăn đủ ăn đủ, cũng mặc kệ như vậy có thể hay không căng hư bụng.
Mì xương ăn thật sự ngon, là xương dê hầm canh vừa tươi vừa thơm, bản thân cô còn thiếu chút nữa nhịn không được gọi thêm một chén, cũng không trách Sầm Hoài An còn muốn ăn.
“Lần tới lại mang con tới.”
Sơ Hạ duỗi tay tưởng xoa đầu của cậu, bị Sầm Hoài An né tránh.
Cô cũng không để ý.
Nhưng ra cửa Tiệm Cơm Quốc Doanh, nhìn Sầm Hoài An muốn chạy, Sơ Hạ không màng cậu phản kháng túm chặt tay cậu.
“Đi đâu?”
“Không cần mẹ quản!”
Sơ Hạ rốt cuộc nghe được Sầm Hoài An thanh âm, non nớt nhưng là lại có điểm ách, giống như âm thanh đứa bé bi cảm mạo .
Ngữ khí cậu hung tợn, ánh mắt mang theo không kiên nhẫn, đối Sơ Hạ người mẹ này, thoạt nhìn như thật sự một chút cảm tình đều không có.
Sơ Hạ nhìn ra cậu nghiến răng muốn cắn người nhưng cuối cùng cũng không có há mồm cắn.
Nói là phản kháng, cũng chỉ là dùng cánh tay giãy giụa, cũng không có lấy thân thể đâm.
Sơ Hạ trong lòng không thể nói đó cảm giác, chỉ là cảm thấy đôi mắt có điểm nóng.
Nàng chớp chớp mắt, cười nhéo nhéo mặt cậu nói: “Ta là mẹ con, ta mặc kệ con ai quản con?”
Sầm Hoài An trừng lớn đôi mắt nhìn cô, giống như cô ra chuyện tội ác tày trời vậy.
Nhưng cô lôi kéo cậu đi, cậu không hề phản kháng, cũng không hề hé răng.
Trụ cột sản xuất của thành phố Lương Châu là xưởng dệt, toàn bộ thành phố tổng cộng sáu đại xưởng dệt, mấy cái nhà máy đều ở trong một khu vực , trước kia nơi này không phải trung tâm thành phố.
Nhưng hiện tại theo nhà máy ở chỗ này phát triển, lại khoảng cách trung tâm thành phố không tính quá xa, nơi này đã phát triển thật sự phồn hoa.
Sơ Hạ mang theo Sầm Hoài An ngồi xe buýt t đi bệnh viện Lương Châu , cô có vé tháng do trong xưởng phát, không dùng tiền.
Sầm Hoài An không có ngồi quá xe buýt.
Lúc này cậu mới có sự tò mò của một đứa trẻ, đi theo Sơ Hạ bên cạnh, sau khi lên xe lặng lẽ ngẩng đầu, đem bên trong xe buýt nhìn một lần.
Trong lòng còn nghĩ: Trong viện bọn trẻ con thật ấu trĩ, xe buýt cũng không có gì đặc biệt.
Khi Sơ Hạ lôi kéo cậu ngồi xuống, toàn thân cậu đều căng chặt, xe khởi bước nhoáng lên, đôi mắt cậu lập tức trừng thành viên trân châu, tay nhỏ khô gầy nắm chặt ghế phía trước.
Sơ Hạ nhìn nhìn bộ dáng của cậu, đột nhiên duỗi tay đem đầu của cậu chuyển ra hướng cửa sổ : “Nhìn cảnh bên ngoài , có phải hay không cùng đi đường trước kia không giống nhau?”
Sầm Hoài An không nói chuyện, nhưng đầu vẫn luôn không có quay lại , ghé vào trên cửa sổ nhìn bên ngoài.