Chị dâu La vừa nghe lời này lập tức điên lên: “La Sơ Hạ! Cô cố ý tìm việc phải không? Ai tiêu tiền của cô? Cô không cần cái gì bẩn thỉu đều vứt lên người chúng ta !”
Sơ Hạ không để ý tới chị ta, chỉ nhìn về phía Vương Ngọc Lan: “Mẹ, người nói đi ?”
“Sơ Hạ, nhà ta tình huống con cũng biết , con đây là muốn để mẹ và ba con khó xử chết a.”
Vương Ngọc Lan nói, xin giúp đỡ mà nhìn về phía La Đại Phú, La Đại Phú chịu không nổi nhất dáng vẻ này của Vương Ngọc Lan , chỉ cần bà ta lộ ra biểu tình này, mặc kệ đúng hay sai, ông ta không quan tâm mà giúp bà ta.
“La Sơ Hạ, mày nói hươu nói vượn gì!” La Đại Phú trừng đôi mắt trâu
, trong mắt đều là sát khí, không giống xem nữ nhi, như đang xem kẻ thù.
Sơ Hạ biết La Đại Phú là sẽ đánh người,quạt hương bồ trong tay ông ta có thể lập tức đem nguyên chủ ngã trên mặt đất nửa ngày khởi không tới.
La Sơ Hạ xem anh cả co rúm lại ở một bên giả như không tồn tại lại nhìn vẻ mặt phẫn nộ của chị dâu La , còn có cố ý giả nhu nhược Vương Ngọc Lan.
Trong lòng cười lạnh, trên mặt lại là vẻ mặt sầu bi, một giọt một giọt nước mắt từ hốc mắt lăn xuống xuống , thực mau liền khóc đến vẻ mặt đầy nước mắt.
Cô ôm Sầm Hoài An, so Vương Ngọc Lan nhìn yếu ớt hơn nhiều: “Ba, mẹ, hai người thương xót con cùng An An đi. Ba người mở to mắt nhìn xem, hai chúng ta sắp chết đói a! Mẹ người không cần lại bảo con cho em trai tiền lễ hỏi , con thật sự lấy không ra.
Người mỗi tháng đều đem tiền Tranh Niên gửi lại đây mượn đi, đến bây giờ một đồng cũng không trả ,anh trai chị dâu sinh con con ra tiền, cháu trai cháu gái đi học con ra tiền, em gái đi học vẫn con ra tiền, hiện tại em trai muốn tam chuyển một vang còn muốn con ra, ba mẹ hai người muốn bức tử con gái ư ? Nếu vậy con đây mang An An đi ra ngoài nhảy lầu, chúng ta không sống nổi nữa!”
Sơ Hạ thanh âm không cao không thấp, nếu người có tâm muốn nghe, nhà ngang không bí mật.
Vương Ngọc Lan lập tức luống cuống, sợ La Sơ Hạ lại chạy tới hành lang khóc, chạy nhanh nói: “Sơ Hạ, có chuyện chúng ta chậm rãi nói, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.”
Sơ Hạ cũng chỉ làm bộ dáng uy hϊếp bọn họ, cô biết gần đây trong xưởng phân phòng ở, nàng anh trai chị dâu cô nhằm vào chỉ tiêu phân phòng này.
Nếu Sơ Hạ nháo, La gia thanh danh mất phòng cũng liền không có.
La Đại Phú nghe xong nhíu mày, nhìn về phía Vương Ngọc Lan: “ Bà thật sự mượn tiền Sơ Hạ ?”
Vương Ngọc Lan trong mắt xẹt qua tức giận, cái này chày gỗ, hắn cũng không nhìn xem trong nhà đồ vật nơi nào tới, thật là một chút đầu óc cũng không có.
“Phải mượn một chút.”
“Cũng không phải là một chút à mẹ. Để con tính từ lúc con xuất giá đến bây giờ, mỗi tháng mẹ đều đến chỗ con lấy tiền. Lúc đầu mười tệ sau thành hai mươi, mấy năm nay càng quá mức Tranh Niên gửi tiền trợ cấp một phân cũng không để lại cho con , có đôi khi tiền lương của con còn lấy mười ,hai mươi tệ.”
Sơ Hạ ở bên cạnh nói, cái này số lượng tính xuống dưới, đừng nói La Đại Phú, vợ chồng anh cả La cũng khϊếp sợ không được, nhìn về phía Vương Ngọc Lan.
Sơ Hạ còn đang nói: “Ta đại khái tính, mẹ người từ chỗ con lấy tiền, thêm lên ít nhất 5000.”
“Hô!”
Vợ chồng anh cả La hô hấp đều nặng lên, 5000 a, bọn họ tưởng cũng không dám tưởng, mẹ mình ( bà bà ) có 5000!
La Đại Phú phản ứng đầu tiên là không tin: “5000 đồng tiền không có khả năng! Mẹ mày nhát gan, không dám mượn nhiều như vậy.”
“Như thế nào không có khả năng? Mẹ, Tranh Niên mỗi tháng gửi tới tiền trợ cấp ta đều có hóa đơn gửi tiền , lần đầu tiên mẹ nói em gái đi học, trong nhà không có tiền. Sau chị dâu sinh con, cho em trai chạy công tác, cháu gái đi học, mỗi tháng không có một lần bỏ qua, mẹ nói con tính đúng không? 5000 chỉ ít không nhiều.”
Buồng trong môn “Quang” một tiếng bị mở ra, em gái La tức giận đến mặt đỏ bừng đi ra: “Chị hai em đi học là ba mẹ ra tiền, không phải chị!”
“Mẹ có nói tiền ở đâu ra ngươi không biết sao? Thật là bưng chén ăn cơm, buông chén chửi má nó. Bất quá ngươi cũng không cần phải gấp gáp, em gái về sau ngươi kết hôn mẹ cũng sẽ như vậy đối với ngươi.”
Em gái La chỉ vào Sơ Hạ nửa ngày chưa nói ra tới một câu, tức giận đến xoay người chạy vào nhà ô ô ô mà khóc.
Vương Ngọc Lan sắc mặt càng ngày càng trắng, bà ta che lại đầu, mang theo tiếng khóc nói: “Sơ Hạ, con là muốn bức tử mẹ sao? Lão la, lão la tôi đau đầu.”
“ Đứa bất hiếu , câm miệng!” La Đại Phú vừa thấy vợ bị con gái làm tức giận đến phát bệnh, vốn mặc kệ chuyện trong nhà ông ta càng tức giận, cảm thấy La Sơ Hạ đứa con gái này bất hiếu!
Bọn họ nuôi lớn nó, cho nó ăn cho nó mặc, còn cho nó đi học, cha mẹ tiêu chút tiền của nó thì làm sao vậy, một chút cảm ơn đều không có!
Anh cả La cũng chạy nhanh qua , chỉ có chị dâu La cúi đầu, bĩu môi.
Sơ Hạ biết Vương Ngọc Lan giả vờ, cô nói thẳng: “Mẹ người nếu thật muốn để mọi người biết chuyện này, con tức kêu người tới bình phân xử. Nhưng con nhớ gần đây trong xưởng muốn phân phòng ở anh cả chị dâu khẳng định cũng tưởng phân một phòng đi. Em trai ở xưởng máy kéo cũng không biết làm cao hứng không, dù sao cũng tiêu tiền của con mua công tác, không đi xem con luôn không yên tâm. Còn có em gái không biết bạn học ở trường nó có biết nó xài tiền của chị mình còn nói năng lỗ mãng với chị không ?”
Vương Ngọc Lan lập tức đầu không đau, nước mắt là thiệt rơi xuống: “Đừng đi. Con không phải muốn tiền, mẹ cho con không phải được rồi sao.”
La Đại Phú tức giận muốn đánh Sơ Hạ, bị Vương Ngọc Lan gắt gao giữ chặt, La Sơ Hạ lạnh lùng nhìn ông ta, lôi kéo Sầm Hoài An đứng ở cửa nói: “Ba, người cũng muốn nổi tiếng ở toàn bộ xưởng sao? Cái tiếng lấy hết tiền của con gái nuôi nhà mình hẳn không tồi.”
“Bất hiếu nữ! Ta lúc trước khi vừa sinh ra đem mày bóp chết!”