Chương 3

Mọi người nhìn không được , chơi uy phong cũng không thể chơi đến người trong viện các cô.

Lúc này mọi người thật đoàn kết, một người trong xưởng, khẳng định hướng về người trong xưởng mình.

La Sơ Hạ triều người chung quanh cảm kích mà cười cười: “Cảm ơn các thím cùng chị hỗ trợ, trước kia là cháu đầu óc không thanh tỉnh, về sau cháu sẽ không, cháu thấy rõ.”

Chị Lý vỗ đùi, cười sang sảng: “Này liền đúng rồi. Gì cảm ơn với không cảm ơn, đều là hàng xóm.”

“Đúng đúng đúng, trước kia lúc chúng ta nhờ giúp em cũng chưa nói không giúp, đều là giúp nhau.”

Cũng mất công nguyên chủ trước kia tuy rằng không nghe người khác khuyên, nhưng đều là hàng xóm chi gian có lúc nhờ cô ấy đều giúp, bằng không vừa mới sẽ không như vậy nhiều nhân vì cô nói chuyện.

Nhưng thật ra con trai cô ,từ lúc cô mở cửa té ngã khóc, mãi cho đến hiện tại vào nhà, một câu cũng chưa nói qua, một động tác cũng không có, liền đứng ở nơi đó, ánh mắt vẫn luôn bảo trì cảnh giác nhìn cô cùng Vương Ngọc Lan.

La Sơ Hạ trong lòng hô câu: Tạo nghiệt a, đứa trẻ này rõ ràng không bình thường!

Bất quá ngẫm lại cũng là, từ nhỏ đói đến lớn, nguyên chủ không chăm sóc bao nhiêu, nó có thể lớn lên liền không tồi.

Cô cũng không nghĩ đem nó cảm hóa, tâm đề phòng của nó rất mạnh.

Tuy rằng cô không kết hôn, cũng không có dưỡng quá tiểu hài tử, nhưng cũng rốt cuộc luân cương quá bệnh viện nhi khoa, tiểu hài tử tâm lý vẫn là có thể cân nhắc vài phần.

Sầm Hoài An nhìn cô, vừa mới ánh mắt đoạt đồ ăn đã không còn, nhưng vẫn thực lạnh nhạt, giống như đây không phải mẹ nó mà là một người xa lạ.

“Ục ục!”

Một tiếng bụng đánh phá sự trầm mặc của hai người .

Sơ Hạ nhìn về phía Sầm Hoài An, biểu tình của cậu không thay đổi, giống như không phải cậu đói bụng vậy.

Nhưng thật ra Sơ Hạ sờ sờ bụng mình , cảm thấy rất đói bụng, hơn nữa đói đến trong lòng hốt hoảng.

Cô đi chỗ nấu cơm nhìn, trừ bỏ lá cải hỏng , đồ vật gì đều không có.

May mắn chồng nguyên chủ gửi tiền cùng phiếu nguyên chủ còn không đưa ra ngoài, bằng không cô thật sự xuyên qua liền chết, còn là đói chết.

“Đi, cùng ta đi ăn cơm, hôm nay chúng ta đi Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn.” Sơ Hạ hướng Sầm Hoài An vẫy vẫy tay.

Sầm Hoài An không nói chuyện, gắt gao nhấp môi, không tín nhiệm mà nhìn cô.

Nhưng sau khi Sơ Hạ đi ra cửa, cậu ngừng trong chốc lát cũng đi theo , còn không quên đem cửa khoá .

Viện người nhà ở vị trí thực ưu việt, vừa ra khỏi cửa chính là đường lớn.

Chẳng qua nơi này đường cái cùng Sơ Hạ đời trước chênh lệch rất lớn, không có ngựa xe như nước, cũng không có vội vội vàng vàng đi làm đô thị mỹ nhân.

Trên đường đừng nói ô tô con , xe đạp đều không nhiều lắm, bởi vì lúc này không phải giờ đi làm hay tan tầm, chỉ có mặc quần áo màu đen, màu lam của xưởng, trung gian kẹp mấy màu sắc quần áo mọi người, nói nói cười cười khoác tay đi trên đường.

Tất cả nhà ở hai bên đường có gạch màu đỏ hoặc là màu xám trắng , cao nhất là ba bốn tầng, đại đa số là một hai tầng.

Nhưng có rất nhiều cây, hơn nữa rất cao lớn, cũng không có quy hoạch gì, cây liễu, cây dương, đồng thụ đều có, tùy ý.

Sơ Hạ đi ở phía trước, trừ bỏ quan sát hoàn cảnh bốn phía , còn chú ý Sầm Hoài An ở phía sau.

Cậu bé chậm chạp cúi đầu đi đường, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Lúc này phía sau có chiếc xe đạp bay nhanh đi tới, trên xe cậu thanh niên còn cố ý chơi soái buông ra tay lái, hi hi ha ha mà huyễn kỹ thuật lái xe.

Đột nhiên xe đạp ầm một tiếng đυ.ng hòn đá nhỏ, tay lái nháy mắt mất khống chế, cậu thanh niên “A! A! A!” Vẻ mặt hoảng mắt thấy sắp đυ.ng vào người.

Sơ Hạ tay mắt lanh lẹ đem Sầm Hoài An túm về phía mình, cậu thanh niên kia lái tới ven đường đâm đầu “Phanh” một tiếng khái ở trên cây.

Trong nháy mắt kia, Sơ Hạ cảm thấy chính mình đầu đều có điểm đau.

Nhưng cô một chút đều không đồng tình với cậu thanh niên, lạnh mặt đi qua , đá đá mông cậu thanh niên mông: “Có việc gì không?”

Cậu thanh niên vừa nhấc đầu, nhìn đến một cô gái thực gầy thực gầy lại như cũ rất đẹp, mặt một chút liền đỏ, lại thẹn lại quẫn bách.

Cậu ta che lại đầu vội vàng lắc đầu nói: “Không…… Không có việc gì.”

Sơ Hạ cũng không để ý cậu có sao hay không , chỉ nói: “Nếu không có việc gì, vậy mau xin lỗi con trai tôi, có biết hay không vừa mới nếu không phải tôi nhanh tay, cậu liền đυ.ng vào nó! Cậu nhìn xem thân thể gầy yếu của con trai tôi nếu là đυ.ng vào còn là người à!”

Cậu thanh niên vốn dĩ chính là chơi soái, bị Sơ Hạ như vậy vừa nói, lại vừa thấy bộ dạng cô cùng Sầm Hoài An , mặt càng đỏ hơn, trong lòng hổ thẹn lại nhịn không được nghĩ mà sợ.

Thật đυ.ng vào người đã xảy ra chuyện, cậu ta cả đời trong lòng đều không qua được.

“Thực xin lỗi!” Cậu ta lập tức đứng lên vững chắc cúi người .

Sơ Hạ đều bị cậu ta làm hoảng sợ, vốn định nếu cậu thanh niên là lưu manh không dễ chọc, cô liền trực tiếp ngồi dưới đất khóc.

Phụ cận nơi này là địa bàn xưởng dệt số ba , cô là công nhân xưởng dệt số ba.

Anh ta đυ.ng vào người mà không xin lỗi, nước miếng người trong xưởng sẽ đem cậu thanh niên này chết đuối, tiếp theo lại đem anh ta đưa tới Cục Công An.