Chương 26

“A?”

Sơ Hạ đi qua đi sờ trán cậu: “Không phát sốt , nói mê sảng cái gì? Sao con sẽ chết?”

“ Con đi ra một con giun .” Sầm Hoài An bạch mặt khoa tay múa chân biểu đạt nó rất dài, hiện tại nhớ tới con giun kia cậu cảm thấy đáng sợ, giun lớn như vậy ở trong bụng cậu, khẳng định cậu sống không được.

“Mẹ, con chết liền đem con chôn ở dưới cây đại thụ kia hạ đi.”

Càng nói Sầm Hoài An càng thương tâm, đều nhịn không được muốn khóc.

Sơ Hạ sửng sốt, ngay sau đó ôm bụng “Ha ha” cười to, Sầm Hoài An càng tuyệt vọng.

Mẹ không an ủi cậu còn cười vui vẻ như vậy cậu quay người vừa tức vừa khó chịu.

Quả nhiên,trong lòng mẹ không thích hắn.

“ Đứa trẻ ngốc!” Cười đủ rồi Sơ Hạ vỗ lưng Sầm Hoài An: “ Con uống thuốc tẩy giun, giun chết đương nhiên phải đi ra , nó chứng minh trong bụng con đã không giun, con sẽ không chết. Chạy nhanh lên ăn cơm!”

“Thật sự?” Sầm Hoài An vừa mừng vừa sợ.

“Thật sự.”

Sầm Hoài An lập tức vui vẻ mà một lăn long lóc bò dậy, đi theo sau mông Sơ Hạ bày cơm, hôm nay cô làm cơm đơn giản, cháo củ mài , xào một đĩa trứng cà chua .

Cháo củ mài đặc sệt nhu hương, cà chua trứng gà chua ngọt ngon miệng, Sầm Hoài An biết mình không chết, cơm đều ăn rất ngon.

Đồ ăn ăn xong rồi, cậu thậm chí còn muốn đi liếʍ đĩa, bị Sơ Hạ một phen ngăn cản.

Nhưng khi cậu đi rửa đĩa, ở chỗ để nước phòng trộm hướng bốn phía nhìn xem, vẫn là lặng lẽ đem đĩa liếʍ sạch sẽ mới rưa .

Sơ Hạ không thể vẫn luôn ở nhà đợi, trước thời gian thi , cô vẫn phải đi làm.

Việc ở phân xưởng thật sự cô làm không được, lại không thể không làm, cuối cùng tổ trưởng tức giận mà cho cô một công việc không kỹ hàm lượng kỹ thuật —— dọn vải.

Không có biện pháp, chủ tịch đều lại đây chào hỏi, nếu là La Sơ Hạ thật bởi làm nhiều mà ngất, chức tiểu tổ trưởng của cô cũng khỏi cần làm.

Dọn vải cùng công việc kỹ thuật tiền lương bất đồng, là việc phụ trợ , nói cách khác, Sơ Hạ bị hạ tiền lương.

Những người khác có lẽ không vui, tình nguyện mệt chút cũng không muốn thiếu tiền lương.

Nhưng Sơ Hạ vui a, một chút không miễn cưỡng đi qua cuối dây chuyền sản xuất, chờ vải dệt xong cô ôm đi.

Trước kia dọn vải là công nhân tạm thời công, vẫn luôn cân nhắc như thế nào học chút kỹ thuật để chuyển thành chính thức.

Hiện tại Sơ Hạ cho cô ấy vị trí của mình lập tức cao hứng phấn chấn đem việc dọn vải giao cho Sơ Hạ, nói cho cô vải để đâu, liền chạy nhanh đi học kỹ thuật.

Cô ấy trong lòng còn cảm thấy Sơ Hạ ngốc, vị trí kỹ thuật ấn niên hạn cùng cấp bậc tăng tiền lương, dọn vải làm cả đời cũng không được tăng tiền lương.

Cô ấy cảm thấy mình chiếm đại tiện nghi, mới không nhắc nhở Sơ Hạ đâu.

Sơ Hạ biết mình đang làm gì, việc trước đây cô còn làm mạng cũng chẳng còn.

Hơn nữa tương lai cô không phải ở xưởng dệt, cô không thèm để ý mình làm cái gì, chỉ cần không ảnh hưởng cô dưỡng thân thể, mặt khác không sao cả.

*

Nhà trẻ xưởng dệt số ba

“An An, cậu chơi cái gì?”

Bé mập Thần Thần nhìn Sầm Hoài An ở đó cầm trang giấy lật tới lật đi, cảm thấy thật hay.

Sầm Hoài An không để ý đến bé, cậu không thích đứa trẻ hay khóc trong lớp, chuyên tâm chơi trò chơi biết chữ của mình.

Thần Thần nhìn Sầm Hoài An không để ý tới bé trong lòng càng muốn chơi.

Bé ở nơi đó vò đầu bứt tai, sờ đến kẹo trong túi.

“An An, cậu nói cho mình, mình cho cậu kẹo!” Bé móc ra một viên kẹo cho Sầm Hoài An.

Sầm Hoài An nghe thấy kẹo, rốt cuộc nguyện ý liếc bé một cái.

“ Lật quân cờ.” Duỗi tay đem kẹo lấy đi.

Cuối cùng Thần Thần dùng năm viên kẹo đổi lấy cơ hội cùng Sầm Hoài An chơi trò chơi .

Trò chơi này các bạn nhỏ trong nhà trẻ trước kia không có gặp qua, chậm rãi các bạn nhỏ vây quanh .

Sầm Hoài An bực bội mà ngẩng đầu, nhíu mày trừng mắt một cái lập tức bé trai đứng gần cậu căng thẳng, chạy đứng bên Thần Thần, cách Sầm Hoài An rất xa.

“Nói tốt, ai thua mất một viên kẹo.”

“Được!” Thần Thần xoa xoa tay nhỏ bụ bẫm , vừa kích động vừa hưng phấn, chuẩn bị đại sát tứ phương, bé nhất định phải đem kẹo An An thắng vào tay!

Một vòng qua đi, Thần Thần đem kẹo ném trên bàn một phách, sốt ruột mà nói: “ Mình không chuẩn bị tốt, chơi lại ! Lần này khẳng định mình sẽ thắng!”

“Trả kẹo.” Không có kẹo cậu không chơi.

Một lần nữa bắt đầu, Sầm Hoài An vẫn là lật một cái đối một cái, đối một cái các bạn nhỏ chung quanh liền hoan hô một tiếng.

Thần Thần gấp đến độ mặt đều đỏ, bé sai vài cái, một sai những người khác liền “Ai” một chút, làm bé càng nóng nảy, quýnh lên sai đến càng nhiều.

“ Chơi lại chơi lại!”

Sầm Hoài An nhìn ThầnThần: “ Cậu còn có kẹo sao?”

Cậu nhớ rõ mẹ Thần Thần cũng không cho nó ăn kẹo.

“Có!” Thần Thần đắc ý mà nói: “ Hôm nay bà cho mình nhét đầy một túi.”

Sầm Hoài An yên tâm.

Cái kẹo cuối cùng của Thần Thần đều vào túi Sầm Hoài An ,mặt khác bé còn thiếu An An hai viên.

Thần Thần khóc rồi, nhìn Sầm Hoài An một người tiếp một người ăn kẹo, càng ủy khuất, “Oa” một tiếng khóc ra tới.

“Ta …… kẹo của ta!”

Sầm Hoài An mày níu thành một đoàn, bị bé khóc đến phiền, trong chốc lại khiến cô giáo tới.

Hắn nhanh chóng hướng trong miệng hắn tắc một viên đường: “Câm miệng, nhớ rõ thiếu ta ba cái đường.”

Thần Thần ở khóc cùng ăn đường chi gian do dự một giây, lựa chọn ăn đường.

Không thể đưa tới lão sư, bằng không nói cho hắn mụ mụ hắn đường lại không có.

Ngày hôm sau là cuối tuần, nhà xưởng không đi làm.

Hiện tại một vòng thượng sáu hưu một, ở không có mặc lại đây phía trước, Sơ Hạ cũng không biết hiện tại không phải song hưu.

Tuy rằng kiếp trước cô công tác cũng không có gì song hưu.

Buổi sáng Sơ Hạ chuẩn bị làm bánh trứng khoai tây thái sợi .

“An An, giúp mẹ rửa hai củ khoai tây .”

Sầm Hoài An mới vừa gấp chăn xong, ra bưng khoai tây đi phòng để nước.

Lúc này phòng nước rất nhiều người, là phụ nữ buổi sáng nấu cơm gia đình .

Nhìn Sầm Hoài An bưng khoai tây tiến vào, một đám nói giỡn.