Sầm Hoài An mở to đôi mắt , trong lòng ủy khuất đã không có, còn có cảm giác không thể nói tới , giống như lúc cậu ăn kẹo sữa ngọt ngào.
“Hôm nay Hắc Cẩu Tử mẹ tới tìm ta, ta có hay không cùng cô ta đánh nhau?”
Sầm Hoài An lắc đầu.
“Ta đây có hại sao, cũng không có, thậm chí ta còn làm mẹ Hắc Cẩu Tử bị mọi người chỉ trích. Đương nhiên, cũng là cô ta không có lý hơn nữa ngày thường đắc tội quá nhiều người, cho nên những người khác mới giúp ta nói chuyện. Còn có một nguyên nhân quan trọng liên quan đến ba con trong xưởng nhất định sẽ đứng ở bên chúng ta .”
Sầm Hoài An chân mày cau lại, cẩn thận suy nghĩ lời Sơ Hạ nói còn có vừa mới đối mặt mọi người khi biểu hiện.
“Ngài làm con giả vờ khóc?”
Sơ Hạ dở khóc dở cười: “ Con chỉ nhìn được cái này? Ta không phải giả vờ khóc, là đầy đủ lợi dụng chính mình ưu thế. Ta sức lực tiểu, đánh không lại mẹ Hắc Cẩu Tử , bằng không trực tiếp dùng vũ lực chấn áp. Cho nên có đôi khi yếu thế không đại biểu con thật sự yếu thật sự có hại mà là thông qua yếu thế để đạt được mục đích của con, đồng dạng dựa thế cũng là một đạo lý. Như con cùng Hắc Cẩu Tử đánh nhau, nếu con thật có thể đánh thắng nó, làm nó về sau không dám lại chọc con, thậm chí còn tưởng đi theo con hỗn, vậy con đánh liền đánh. Không thể dùng vũ lực khuất phục với nó, con cần phải ngẫm lại con có hay không mặt khác biện pháp có thể đạt thành mục đích của con.”
Sơ Hạ đem mỗi cái từ bẻ nát cùng Sầm Hoài An nói đạo lý trong đó , cô không hy vọng con mình nhi là người chỉ biết cậy mạnh .
Cứ việc trong sách nói bé là người mưu trí hơn người đại vai ác, có thể tính toán nhân tâm mỗi người
Nhưng đó là kết quả trải qua quá vô số lần hãm hại lừa gạt, ở lầy lội đi bước một lăn lê bò lết học được.
Nếu hiện tại cô là mẹ bé, bé không cần thiết lại trải qua những cái đó cực khổ mới học được .
Cô sẽ không dạy bé hại người, nhưng cô sẽ dạy bé làm như thế nào bảo vệ tốt chính mình không bị người khác thương tổn.
Sầm Hoài An lâm vào tự hỏi.
Có lẽ hiện tại Sơ Hạ nói một ít lời cậu không hiểu nhưng không quan hệ, chờ cậu chậm rãi lớn lên đọc sách, mấy thứ này liền sẽ dùng đến .
“Được, con chậm rãi nghĩ, cởϊ qυầи áo ra mẹ giặt cho con. Con đi đánh răng rửa mặt lên giường ngủ.”
Sầm Hoài An thân mình cứng đờ, thấy được bởi vì đánh nhau dính đến đều là bùn, trở nên dơ hề hề , có chỗ còn bị xé rách.
Cậu đau lòng không được, không ngừng dùng tay sờ chỗ bị xé rách , trong lòng đặc biệt khó chịu.
“Mẹ, con không nên đánh nhau.”
Sơ Hạ đi lấy thau tay dừng lại, đồng tử chấn động, trên mặt lộ ra khϊếp sợ biểu tình.
Sầm Hoài An cư nhiên kêu mẹ?
Cô ở trong lòng thở dài: Niềm vui làm là loại cảm giác này sao? Đột nhiên cảm giác trên người mình gánh một gánh nặng, vẫn là bị bắt gánh.
Nhưng nhặt không được một mệnh, nên làm cô vẫn phải làm. Thực mau Sơ Hạ liền điều chỉnh tốt tâm thái, còn không phải được gọi mẹ sao? Không phải chịu đau đớn có thể làm mẹ không biết là mộng tưởng của bao nhiêu người đâu.
Nước trong thau ấm áp, chính thích hợp rửa mặt, cô hướng Sầm Hoài An vẫy tay: “Đánh đều đánh, có cái gì có nên hay không? Hắc Cẩu Tử kia miệng xác thật nên đánh.”
Sầm Hoài An bỗng nhiên cảm thấy không khó chịu như vậy nữa.
Cậu còn chưa từng làm nha, Sơ Hạ dạy cậu, hơn nữa yêu cầu cậu: “Về sau mỗi ngày buổi sáng buổi tối đều phải đánh răng, ăn cơm xong cần súc miệng.”
Sầm Hoài An lần đầu tiên đánh răng thiếu chút nữa không nhổ ra, nhưng hắn nhịn xuống, “Ân” một tiếng.
Sơ Hạ đi theo cùng nhau rửa mặt.
Thu thập hảo, xem Sầm Hoài An nơi nào bị thủy tẩy rớt thuốc đỏ, lại cho cậu bôi lần nữa, lại rắc thuốc ở trong miệng rải điểm thuốc bột.
“Đi ngủ đi.” Sơ Hạ vỗ lưng cậu, cầm quần áo đi giặt quần áo.
Sầm Hoài An nằm ở trên giường cũng không có ngủ, cậu ở trong phòng nghe không được tiếng nước, trong đầu nghĩ đến bộ dáng hôm nay của mẹ còn có lời mẹ vừa nói.
Nếu mẹ vẫn luôn giống hôm nay thì tốt rồi. Bánh rán như vậy ăn ngon, không biết ngày mai còn có thể hay không ăn.
Thẳng đến khi Sơ Hạ đem quần áo hôm nay giặt xong treo ở ngoài cửa sổ phòng trong, Sầm Hoài An còn không có ngủ.
Sơ Hạ không chú ý tới lúc cô lên giường Sầm Hoài An đôi mắt bế đến đặc biệt khẩn, thân mình đĩnh đến thẳng tắp.
Sơ Hạ thu thập trong chốc lát đều cảm thấy muốn mệt muốn chết rồi, bà chủ gia đình thật sự vĩ đại, cô tưởng niệm máy giặt.
Lúc này tiết thời tiết quá nóng, Sơ Hạ trong phòng không có quạt, nhưng may mắn là ở lầu hai, chung quanh tòa nhà đều loại cây cao lớn tươi tốt , buổi tối không nóng như vậy .
Cô đem Sầm Hoài An nằm bên trong ôm một cái, cấp hai người đắp lên một tầng chăn mỏng tử, thực mau lâm vào giấc ngủ.
Sầm Hoài An cũng không biết khi nào ngủ.
Ngủ ngủ, đột nhiên, cậu cảm giác chính mình giống như bị cái gì cuốn lấy, toàn thân lại chật lại nóng
Cậu mở to mắt, liền nhìn mẹ ngủ trước cách cậu khoảng cách rất xa lúc này đem cậu chặt chẽ mà ôm vào trong ngực, chân còn ngăn chặn chân hắn.
Quá nóng, Sầm Hoài An dùng sức đi đẩy Sơ Hạ.