“, Trẻ con đánh nhau không phải chuyện thường à, càng đừng nói vẫn là Hắc Cẩu Tử trước mắng chửi người, An An trên người cũng có thương tích, ngươi liền không chiếm lý còn muốn người ta đền tiền, đến chỗ nào đều không thể nào nói được.” “ Chồng Sơ Hạ là quân nhân, vì cống hiến cho quốc gia, chúng ta đều một viện, không nói hỗ trợ, ngươi còn khi dễ người, ngươi có phải hay không thật muốn chúng ta gọi chủ tịch công hội hảo hảo cho cô ấy nói.”
Mẹ Hắc Cẩu Tử bắt nạt kẻ yếu, vừa nghe muốn đem chủ tịch hội gọi tới, kéo qua đến kéo con mình ngoài mạnh trong yếu mà nói: “Tôi …… Tôi cũng chưa nói lấy thật a.”
Sau đó nhanh chóng chạy như chân bôi dầu.
Những người khác bắt đầu an ủi Sơ Hạ, làm cô đừng để ở trong lòng,mẹ Hắc Cẩu Tử chính là một người đàn bà đanh đá không nói lý , về sau đừng phản ứng cô ta là được.
Sơ Hạ trên mặt còn treo nước mắt, khụt khịt nói: “Không nói lý cũng không thể như vậy khi dễ người a! Con chị ta mắng con tôi, chị ta còn muốn tìm tới cửa tới mắng hai mẹ con chúng ta . Tôi nếu hôm nay mềm yếu, chị ta có phải hay không muốn khi dễ hai mẹ con chúng ta .”
“Không đến mức, không đến mức.” Mọi người vội nói: “Chúng ta đều giúp ngươi, cô ta còn dám tới cửa chúng ta đều giúp ngươi mắng cô ta!”
“Đối!” Lý đại tỷ ở bên cạnh cũng nói: “Cô ta nếu là còn dám lại đây, ta cái thứ nhất đi lên mắng cô ta!”
Sơ Hạ cảm kích mà cảm ơn họ vậy là đủ rồi.
Bất quá chính là như thế, ngày mai cô nhìn xem chủ tịch công hội có hay không tới cửa tìm hiểu tình huống, có hay không kêu mẹ Hắc Cẩu Tử đi trò chuyện.
Nếu không có, cô không ngại lại chạy công hội khóc một hồi.
Mọi người đều biết Sầm Tranh Niên là quân nhân, nhưng Sơ Hạ biết càng nhiều, hắn là nhân viên nghiên cứu quan trọng thuộc bộ quốc phòng, loại được quốc gia bảo hộ.
Như vậy thân phận đối ngoại đều là bảo mật, nếu Sơ Hạ không có tiếp thu trong sách những cái đó nội dung, cô cũng sẽ không biết.
Tuy rằng xưởng trưởng bọn họ không rõ ràng lắm chồng Sơ Hạ đến tột cùng làm gì trong quân đội nhưng là đều có nhận được quá một ít mệnh lệnh, muốn ưu đãi người nhà Sầm Tranh Niên không thể để người khi dễ.
Chuyện trước đây của Sơ Hạ và Sầm Hoài An là chuyện trong nhà công hội cũng tới cửa làm công tác tư tưởng cho nguyên chủ .
Thấy nguyên chủ không có một chút thay đổi, công hội liền trộm cho Sầm Hoài An đồ ăn.
Rốt cuộc đây là việc nhà người ta , Sơ Hạ không có cầu công hội hỗ trợ, Sầm Hoài An cái gì cũng không hiểu, bọn họ không dễ nhúng tay, không lý do nhúng tay a.
Nhưng chỉ cần Sơ Hạ chính mình tới cửa cầu, vậy công hội liền nhất định sẽ hướng về Sơ Hạ hai người, càng đừng nói vẫn là họ chiếm lý .
Sơ Hạ lôi kéo Sầm Hoài An vào nhà sau, trước đem thuốc sắp lạnh một ngụm uống hết, sau đó ngồi xuống kiểm tra miệng vết thương trên người cậu.
Còn tốt, hai người đều là trẻ con, không bị thương nghiêm trọng , đều là móng tay cào.
Bất quá chính là như thế, Sơ Hạ S ở miệng vết thương của Sầm Hoài An đổ thuốc đỏ trên mặt không có ý cười, cũng không liếc cậu một cái.
Sầm Hoài An biết mẹ tức giận ,lúc bôi đau cậu cũng không ra tiếng, cắn răng chịu đựng.
“Đau không?”
Sầm Hoài An gật gật đầu lại lắc đầu.
Sơ Hạ đem thuốc đỏ thu hồi tới, ngồi ở trên ghế, cúi đầu nhìn Sầm Hoài An, lần đầu tiên nhìn thấy cậu ở trước mặt cô ngoan như vậy.
Cô “Hừ” một tiếng nói: “ Ngốc không cơ chứ báo thù phương thức nhiều loại như vậy, cố tình dùng loại hạ đẳng nhất gϊếŧ địch một ngàn tự tổn hại 800.”
Sầm Hoài An nghe không hiểu câu cuối mẹ có ý gì, nhưng có thể nghe hiểu mẹ cảm thấy cậu đánh nhau xuẩn.
“Nó mắng con.” Sầm Hoài An trong lòng có điểm khó chịu, rõ ràng là Hắc Cẩu Tử mắng cậu trước, cậu đánh người có cái gì sai.
“ Con ủy khuất cái gì, ta lại không trách con đánh nhau, ta trách con đánh nhau làm chính mình bị thương.”