Vu Tình bị ông rống lên, trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, sốt ruột chạy ra ngoài.
Còn chưa đợi cô đi lấy nước, Lý Mai liền bưng một chậu nước đưa tới trong tay cô: "Mẹ, nước đây mẹ.”
Vu Tình nhìn thấy trong sân một đám người mặt mày ủ rũ, bất đắc dĩ bưng chậu nước vào phòng.
Vừa đến phòng, ông cụ Từ liền nói: "Lau người thật tốt cho người đàn ông của con một chút, lại thay quần áo sạch sẽ, cha đi tìm vài người, đem Thừa Diên an táng sớm một chút, lần này trời nóng không thể để được.”
Ông cụ Từ nói xong kéo thân thể mệt mỏi rời đi.
Vu Tình bưng nước ngồi xổm xuống, nhìn người trên mặt đất, còn chưa xuống tay đã nhịn không được muốn nôn, thật sự là quá đáng sợ, lau thân thể cho một người chết, còn tất cả đều là máu, thịt còn nát: "Nôn~”
Vu Tình không nhịn được buồn bực, nghĩ đến mấy đứa con trai trong sân, chờ cô bình phục lại tâm tình xong liền hướng trong sân hô một tiếng: "Thằng cả, thằng hai, thằng ba, các con đều nhanh chóng vào đây, nhìn cha các con một lần cuối cùng.”
Từ Hiếu Nghĩa ở trong sân nghe được thanh âm liền vội vàng chạy vào, nhìn thấy cha trên mặt đất, một người lớn như vậy, rốt cuộc nhịn không được khóc lên: "Cha, cha, sao cha có thể bỏ lại con đi, còn có mẹ đây, sao cha nhẫn tâm như vậy, hu hu hu.”
Từ Hiếu Nhân cùng Từ Hiếu Minh đi theo cũng vào phòng, nhìn người máu mơ hồ trên mặt đất, hai người phốc một tiếng quỳ xuống, tiếp theo nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
Từ Tuyết Hoa càng khó chịu, trong nhà cô bé ngoại trừ mẹ ra, cha chính là người thân với cô bé nhất, hôm nay đột nhiên không còn cha, cô gái nhỏ trong nháy mắt không biết làm sao, vào phòng trực tiếp nhào vào trong ngực Vu Tình, cất tiếng khóc rống lên.
Vừa khóc vừa nghẹn lời nói: "Mẹ, đó không phải là cha con đúng không, cha con khẳng định chưa chết, hu hu hu, cha con mới không có việc gì, ông ấy, ông ấy đáp ứng con, đáp ứng con sẽ lên núi đánh thỏ cho con, đánh, đánh thỏ.”
Vu Tình nhìn con gái trong ngực có chút không biết làm sao, hồi lâu hai tay cô mới đặt lên vai cô bé, nhẹ nhàng vỗ vài cái, học theo bộ dáng nguyên chủ nói: "Ngoan, Tuyết Hoa ngoan, không khóc, cha con chỉ là đổi chỗ khác cùng chúng ta.”
“Hiếu Nghĩa, lau người cho cha con, thay quần áo sạch sẽ nữa.” Vu Tình phân phó.
Từ Hiếu Nghĩa gật gật đầu, vội vàng quỳ đi đến bên cạnh chậu nước, Từ Hiếu Nhân cũng nhanh chóng đi theo hỗ trợ.
Từ Tuyết Hoa trong ngực Vu Tình vẫn còn khóc.
Cô chưa từng kết hôn, cũng chưa từng có con, hiện giờ thay thế mẹ người ta, trong lòng nhất thời có chút khẩn trương, nhìn cô nhóc còn đang khóc, không biết là bởi vì xuyên qua sợ hãi, hay là bởi vì bị không khí chung quanh rêu ra, Vu Tình một người không nhịn được cũng khóc lên.
Lần này trong sân nhà họ Từ cất tiếng nghe tất cả đều là tiếng khóc, tiếng khóc của người lớn xen lẫn tiếng khóc của mấy đứa nhỏ.
Vợ của Từ Truyền Văn là Tôn Tố Phân đi vào trong sân, chợt nghe thấy tiếng khóc đinh tai nhức óc, vội vàng dẫn con cái vào phòng.
“Chị dâu hai, chị dâu hai, chị đừng khó chịu, người đã chết không thể sống lại ạ." Tôn Tố Phân nói xong cảm giác mình nói có gì đó không đúng, liền vội vàng che miệng giải thích: "Chị, chị dâu hai! Em không có ý đó, em không có ý gì khác.”
Ôi chao, càng nói càng loạn. Tôn Tố Phân vừa câm miệng liền nhìn thấy chị dâu hai nhà mình nhìn mình chằm chằm, nhất thời sợ tới mức tim đập mạnh một cái.
Vu Tình khóc đủ rồi, vừa vặn có người tiến vào, cô cũng lau nước mắt không khóc nữa.
“Chị dâu hai, chị không sao chứ?” Tôn Tố Phân khẩn trương hỏi, sợ nói gì đó chọc giận cô.