"Cha mẹ, chị dâu hai trở về chưa ạ?" Tôn Tố Phân ăn sáng xong đi vào, tò mò hỏi.
"Thím ba, mẹ cháu vẫn, vẫn chưa trở về." Từ Tuyết Hoa ngẩng đầu nhìn Tôn Tố Phân nghẹn ngào nói.
Tôn Tố Phân nhìn thấy cô bé như vậy, trong mắt cũng đau lòng, bước tới vỗ vỗ bả vai cô bé: "Tuyết Hoa đừng khóc, mẹ cháu nhất định sẽ trở về.”
Vừa dứt lời.
Vu Tình mang theo Hà Diệp hai người nói nói cười cười trở về.
"Mẹ.”
"Mẹ, mẹ đã trở về rồi.”
"Mẹ, cuối cùng mẹ cũng đã trở về rồi, hu hu hu.”
Vu Tình vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mọi người trong sân đều đỏ mắt.
Từ Hiếu Minh và Từ Tuyết Hoa càng nhào tới, ôm lấy Vu Tình.
"Sao vậy, có chuyện gì? Trong nhà xảy ra chuyện gì vậy?” Vu Tình có chút buồn bực.
Bà cụ Từ thở phì phò trừng mắt nhìn Vu Tình: "Vợ thằng hai, con chạy đi đâu vậy, con có biết mấy đứa nhỏ trong nhà đều lo lắng sắp hỏng rồi không, con là muốn chọc tức chết mẹ và cha con à.”
Bà cụ Từ nói xong tay còn đánh vào lưng Vu Tình, nói tiếp nước mắt liền rơi xuống.
Con dâu thứ hai không điên, không điên là tốt rồi.
Lúc này Vu Tình mới ý thức được ngày hôm qua quá lỗ mãng, chỉ lo lắng Hà Diệp có thể bị nữ chính xuyên tới hay không, lại quên mất người trong nhà.
Cô ngượng ngùng nhìn bà cụ Từ và ông cụ Từ, cúi đầu nói: "Cha mẹ, thực xin lỗi, hôm qua con lo lắng cho Hà Diệp quá, đứa nhỏ này phát sốt, con sợ con bé sẽ gặp phải chuyện không may.”
Lời này vừa nói ra, ông cụ Từ nhướng mày nhìn Vu Tình một cái, vợ thằng hai thay đổi rồi sao.
Vẻ mặt bà cụ Từ cũng kinh ngạc, vợ thằng hai không bao giờ quan tâm đến con cái trong nhà, càng đừng nói đến cháu gái cách một đời, cô lại càng không quan tâm, hiện giờ xem ra, sau khi thằng hai rời đi, vợ thằng hai đã đứng lên rất nhiều.
Tôn Tố Phân cũng ngạc nhiên, quan sát Vu Tình từ trên xuống dưới một hồi lâu. Đây vẫn là chị dâu hai của cô ta, sao chị dâu hai còn biết quan tâm đến con cái trong nhà vậy, có tiến bộ.
"Mẹ, con cảm ơn mẹ." Từ Hiếu Nghĩa đứng ra, ánh mắt sưng đỏ nhìn Vu Tình.
Vu Tình khoát tay áo: "Cảm ơn cái gì, Hà Diệp là cháu gái của mẹ, sao mẹ có thể mặc kệ con bé được.”
"Cha mẹ, hai người ăn cơm chưa? Con mang theo bánh bao từ thị trấn về, mọi người chia nhau ăn đi.” Vu Tình nói xong liền đem bánh bao trở về đặt lên bàn.
Bánh bao vừa được mở ra, mùi hương lập tức bay ra ngoài.
Người trong đều chưa ăn sáng, hiện giờ ngửi thấy mùi thơm thì nhao nhao nuốt nước miếng.
"Cha mẹ, hai người ăn trước đi." Vu Tình cầm hai cái bánh bao cho ông cụ Từ và bà cụ Từ.
Bà cụ Từ cũng không khách khí với cô, từ khi con trai thứ hai kết hôn, bị con dâu hai quản liền không hiếu kính mình nữa, hiện giờ hiếm khi con dâu hai còn biết cho mình ăn, bà có ngu đâu mà không cầm.
Nhận lấy bánh bao, bà cụ Từ trừng mắt nhìn người đàn ông: "Còn không cầm lấy.”
Ông cụ Từ đói bụng nửa ngày, cũng không khách khí, nhận lấy bánh bao liền cắn một miếng vào miệng, trong miệng lập tức tràn đầy mùi thịt: "Đây còn là bánh bao thịt.”
"Bánh bao thịt, vợ thằng hai, con mua nhiều bánh bao thịt như vậy, còn có thể sống qua ngày được không, hiện giờ chồng con không còn, trong nhà chỉ còn lại mấy người các con, không tiết kiệm thì lấy đâu ra tiền, con chính là một người phụ nữ phá sản, aiya.”
Bà cụ Từ nói xong liền che ngực lại, nhìn bánh bao thịt không nỡ ăn, xoay tay muốn đưa cho Tuyết Hoa.
Tuyết Hoa nhìn thấy bánh bao thịt, đưa tay muốn lấy, Vu Tình liếc mắt qua nhìn, Tuyết Hoa lộp bộp một cái, lập tức lắc đầu nói: "Bà nội, cháu không ăn, mẹ cháu cho bà, bà cầm lấy ăn đi ạ.”