Nhân viên bán hàng kia nghe thấy Vu Tình muốn mua nhiều bàn chải đánh răng và kem đánh răng như vậy, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng và cách ăn mặc của Vu Tình, bĩu môi: "Tôi lấy ra chị nhất định phải mua, mua nhiều bàn chải đánh răng như vậy chị có tiền sao?”
Vu Tình nhìn ánh mắt khinh bỉ của nhân viên bán hàng, trong lòng lập tức cảm thấy không thoải mái, cô nhìn nhân viên bán hàng, trực tiếp lấy mười năm đồng tiền của mình ra, đập lên bàn: "Mau lấy cho tôi.”
Nhân viên bán hàng kia nhìn thấy tiền trên bàn thì choáng váng, người phụ nữ này ăn mặc quê mùa, vừa nhìn đã biết là người nông thôn, không nghĩ tới lại mang theo nhiều tiền như vậy.
"À, tám bàn chải đánh răng, năm kem đánh răng, một đồng năm hào một xà bông, tám hào sáu một túi bột giặt, chị gái, kem đánh răng này của chị có hạn ngày, nếu hết hạn thì không thể dùng được nữa. Chị mua nhiều như vậy có thể dùng hết sao, đừng lãng phí." Nhân viên bán hàng thấy cô là một người phụ nữ lớn tuổi, tốt bụng nhắc nhở một câu.
"Gia đình tôi nhiều người, có thể sử dụng hết." Vu Tình thấy cô ta tốt bụng nhắc nhở, thái độ cũng tốt hơn rất nhiều.
"Tổng cộng bốn đồng sáu xu." Nhân viên bán hàng cất đồ đạc vào trong túi, sau đó lại tìm tiền lẻ trả lại cho Vu Tình.
Cầm một đống đồ đạc, Vu Tình trực tiếp nhét vào trong sọt, sau đó lại hỏi thăm nhân viên bán hàng về giá cả của thời đại này.
Nhân viên bán hàng kia ngoại trừ lúc đầu có thái độ lạnh nhạt, về sau lại hỏi gì đáp nấy.
"Chị gái, chị hỏi cái này làm gì vậy?" Nhân viên bán hàng có chút tò mò.
Vu Tình nhìn nhân viên bán hàng, nhỏ giọng nói: "Bên họ hàng nhà mẹ đẻ tôi có không ít thịt lợn, còn không phải là bảo tôi giúp bán đi sao, nên tôi có chút tò mò. Tôi là một người phụ nữ lớn tuổi, cũng không thường xuyên lên trấn, còn không phải là sợ bị lừa sao, tôi thấy em gái rất tốt, nên nghĩ chắc chắn cô sẽ không lừa tôi.”
Nhân viên bán hàng thấy Vu Tình đánh giá mình cao như vậy, trong lòng lập tức vui mừng, vỗ vỗ ngực cam đoan: "Chị dâu, chị yên tâm, em là người ngay thẳng. Em nói với chị, thịt lợn trên trấn là một đồng một cân, có cần phiếu thịt, chợ đen thì đắt hơn, một đồng tám một cân cũng cần phiếu thịt.”
Vu Tình nghe xong thì ghi nhớ cái giá này ở trong lòng: "Em gái, tôi thật sự cảm ơn cô.”
Nhân viên bán hàng ngượng ngùng cười cười, sau đó chà xát lòng bàn tay hỏi: "Chị dâu, chị có bao nhiêu thịt, em cũng muốn mua chút thịt từ chị.”
Nguồn cung thịt trên trấn quá ít, cho dù có phiếu thịt, có đôi khi cũng không mua được, căn bản không mua được, con cái trong nhà nhiều, cô ấy còn giữ lại rất nhiều phiếu thịt, lần trước đi trễ năm phút đã không mua được thịt rồi.
Trở về bị bọn nhỏ trong nhà ầm ĩ rất lâu, cuối cùng đáp ứng tháng này sẽ mua thịt cho bọn chúng ăn, thế nhưng thịt lợn trên trấn ngay cả một tin tức cũng không có, có lẽ là không được ăn rồi.
Vu Tình bán thịt là gặp ai cũng bán, hôm nay có người hỏi tất nhiên sẽ nói: "Em gái, nhà mẹ đẻ tôi có không ít thịt, cô muốn mua bao nhiêu?”
"Có ba cân không ạ?" Nhân viên bán hàng hỏi thử, ba cân có nhiều quá hay không, chị dâu này có thể có đủ sao?
"Có.” Vu Tình nói thẳng.
Nhân viên bán hàng sửng sốt, sau đó ngạc nhiên tiếp tục hỏi: "Vậy năm cân thì sao?”
"Có.” Vu Tình sảng khoái nói.
Nhân viên bán hàng vừa nghe thấy vậy lập tức vui vẻ, vội vàng nói: "Chị dâu, em tên là Tôn Hoài Anh, chị có thể gọi em là em gái Hoài Anh, nhà em ở cách đây hơn 3km. Em tan làm lúc 12 giờ trưa, thời gian đó chị có thể cầm thịt đến nhà em được không, đến lúc đó em sẽ đưa tiền cho chị.”
Vu Tình gật gật đầu: "Có thể, vậy đến lúc mười hai giờ tôi tới đây tìm cô.”
Tôn Hoài Anh lập tức gật đầu đáp: "Được, vậy chị dâu tiếp tục đi dạo đi, đồ đạc để ở chỗ em là được rồi, mang theo sẽ cảm thấy mệt đó.”
Vu Tình cũng không sợ người này lấy đồ của cô rồi chạy trốn, dù sao chút đồ này của cô cũng không đáng tiền, lại nói người ta cũng là nhân viên của hợp tác xã Cung - Tiêu, cũng xem thường chút đồ này.
Bỏ đồ xuống, Vu Tình rời khỏi hợp tác xã Cung - Tiêu.
Ra khỏi hợp tác xã Cung - Tiêu, Vu Tình tìm một góc không có người, mở Thương Thành, cô còn 138 điểm tích lũy.
Thịt lợn trong Thương Thành là một điểm tích lũy một cân, Vu Tình trực tiếp mua mười ba cân thịt lợn, sau đó nhét vào trong sọt, lúc này mới đi ra đường cái.