Chương 37: Đi Lên Trấn 1

Lý Mai uống vài ngụm canh gà, không quên cho con trai uống.

Hạo Viễn vẻ mặt hưng phấn uống canh gà, thấy mấy người Lý Mai gặm thịt gà, duỗi tay ra chảy nước miếng cũng muốn ăn.

"Ngoan, con còn nhỏ, không ăn được.” Lý Mai ôm con trai dỗ dành.

Đứa nhỏ Hạo Viễn này bởi vì suy dinh dưỡng, chậm phát triển, hàm răng mới mọc được năm sáu cái, căn bản không ăn được thức ăn hơi khó cắn.

Trương Quế Hoa đứng ở bên cạnh bàn, nhìn mọi người ăn một miếng thịt gà, uống một ngụm canh gà, thèm đến nuốt nước miếng.

Cùng lúc đó, hai nhà bên cạnh nhà họ Từ cách nhà bọn họ gần, mơ hồ ngửi thấy mùi thịt.

Mũi của cháu trai lớn nhà Tô Hoa là Từ Tự Cường linh hoạt nhất, thoáng cái đã ngửi thấy mùi thịt, chạy vào trong lòng Tô Hoa bắt đầu ầm ĩ: "Bà nội, cháu cũng muốn ăn thịt, nhà bà Từ bên cạnh đã ăn thịt rồi, cháu cũng muốn ăn.”

Tô Hoa vừa nghe đến Vu Tình liền nghĩ đến lương thực nhà mình bị lừa đi mất, nhất thời tức giận đến cả người phát run.

Nhìn cháu trai một cái rồi giận dữ mắng: "Ăn ăn, cháu chỉ biết ăn, nhà bà Từ bên cạnh nhà cháu ăn thịt thì có liên quan gì đến cháu, hừ.”

Từ Tự Cường không nghĩ tới không những không được ăn thịt, còn bị hung dữ, lập tức ủy khuất không chịu nổi, ngồi trên mặt đất lăn lộn, vừa lăn lộn vừa mắng người: "Bà là một bà già, không cho tôi thịt ăn, mẹ của tôi nói rất đúng, bà chính là một bà già sao không chết đi.”

Tô Hoa nghe nói như vậy, vẻ mặt cứng đờ, trên mặt phủ đầy mây đen, nhìn Từ Tự Cường trên mặt đất, trong lòng cô ta đau đớn như bị đυ.c trái tim.



Từ Tự Cường là cháu trai mà cô ta yêu thương nhất, trong nhà có thứ gì quý giá nhất đều thuộc về cậu ta, Tô Hoa vừa có thứ gì tốt, sẽ đưa toàn bộ cho đứa cháu trai bảo bối này.

Có thể nói là nâng ở trong lòng bàn tay sợ biến mất, đặt ở mu bàn tay sợ ngã.

"Bà chính là một kẻ khốn nạn, không cho tôi thịt ăn, bà già xấu xa." Từ Tự Cường lăn lộn trên mặt đất chửi.

Tôn Thúy Phân ở trong phòng vừa nghe thấy động tĩnh ở trong sân, liền vội vàng chạy ra ngoài, nghe rõ lời nói trong miệng của con trai, sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch.

Tô Hoa nhìn thấy con dâu cả đi ra, một cỗ tức giận không chỗ phát tiết, cháu trai bảo bối cô ta không nỡ đánh, nhưng con tiện nhân này cô ta sẽ đánh không chút nương tay, cầm lấy cây gậy gỗ trên mặt đất, cô ta đập về phía người Tôn Thúy Phân.

"Cô, cái con tiện nhân này, lòng dạ không tốt, cháu trai của tôi đã bị cô dạy cho lệch lạc rồi, cái đồ vô lương tâm này, hôm nay tôi nhất định phải đánh chết cô.”

Một cây gậy gỗ đánh vào người Tôn Thúy Phân, đau đến nỗi cô ta gào khóc kêu lên: "Mẹ, con sai rồi, đây căn bản không phải là con dạy, mẹ đừng đánh nữa, con đau. A a a a a, gϊếŧ người, Từ Phú Quý, mẹ anh muốn đánh chết em, anh mau ra cứu em.”

Nhà Tô Hoa phi thường náo nhiệt, từng tiếng nhục mạ xen lẫn tiếng khóc truyền ra ngoài.

Trương Quế Hoa nghe thấy tiếng mắng cách vách, nhìn mẹ chồng nhà mình, lập tức cúi đầu.

Chỉ sợ mẹ chồng cô ta đột nhiên cũng đánh cô ta.

Người nhà Vu Tình ăn cơm xong, Lý Mai liền thu dọn bát đũa đi vào trong phòng bếp rửa chén.

Hà Diệp đi theo phía sau giúp đỡ.



Những người còn lại đều trở về phòng ngủ.

Vu Tình dùng nước muối súc miệng, sau đó cũng trở về phòng.

Màn đêm buông xuống, bầu trời tối tăm treo lên một vài ngôi sao nhỏ, nháy nháy, cực kỳ xinh đẹp.

Vu Tình đào rau dại cả một buổi chiều, có chút mệt mỏi, lên giường không lâu sau đã ngủ thϊếp đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Vu Tình bị ánh mặt trời chói mắt chiếu tỉnh.

Cô tỉnh lại dụi dụi mắt, sau đó lập tức rời giường.

Mặc quần áo và giày dép xong, Vu Tình ra khỏi phòng.

Thấy bữa sáng đã được chuẩn bị.

"Mẹ, mẹ dậy rồi ạ." Lý Mai từ trong phòng bếp thò người ra, bưng nồi cơm đi ra ngoài.

Vu Tình ngáp một cái, đáp một tiếng rồi đi rửa mặt.

Theo Vu Tình rời giường bắt đầu rửa mặt, những người trong phòng khác cũng lục tục rời khỏi phòng.