Từ Hiếu Minh nhìn thấy mẹ nhà mình, sắc mặt có chút đắc ý, lập tức giơ con gà rừng lên giành công nói: “Mẹ, đây là gà rừng con bắt được, buổi tối hôm nay chúng ta sẽ ăn chứ?”
“Được, buổi tối hôm nay chúng ta hầm canh thịt gà rừng để uống.” Vu Tình đồng ý nói.
Lúc này mắt mấy người Từ Tuyết Hoa sáng lên: “Mẹ, thật sự có thể ăn thịt gà rừng sao?”
Từ Hiếu Minh cũng là vẻ mặt phấn khích, nếu là trước đây, mẹ anh ấy có được gà rừng chắc chắn sẽ cầm lên trên trấn đổi lấy quần áo để mặc.
“Mẹ, chúng ta thật sự có thể ăn thịt gà rừng sao?” Từ Hiếu Minh gương mặt chờ mong nói.
Hà Diệp ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nhìn cô: “Bà nội, buổi tối có thể ăn canh thịt sao ạ?”
Vu Tình gật đầu nói: “Có thể ăn thịt, bây giờ chúng ta đi về, sau đó bà nội sẽ nấu thịt cho cháu ăn.”
Lời này vừa nói ra mấy đứa nhỏ đều nhảy cẫng lên.
Đám nhóc vui vẻ chạy xuống núi.
Lý Mai nhìn mẹ chồng đeo sọt, liền vội vàng đưa tay ra muốn đeo hộ Vu Tình.
Vu Tình nào không biết xấu hổ để cô ấy đeo hai cái, vội vàng cự tuyệt, sau đó đi xuống núi.
Lý Mai nhìn thấy mẹ chồng đi rồi, cũng nhanh chóng đi theo, nhìn bóng lưng của mẹ chồng, cô ấy cảm thấy mẹ chồng đã thay đổi rồi, thay đổi trở nên tốt hơn.
Không chỉ đem sữa mạch nha cho con trai của cô ấy uống, hiện tại còn đau lòng không để cho cô ấy đeo sọt, mẹ chồng của cô ấy thật tốt.
Vu Tình đi ở phía trước, quay đầu nhìn thoáng qua Lý Mai, đã bị nước mắt rơi lã chã của cô ấy làm cho giật mình.
“Vợ thằng cả, con làm sao vậy?” Vu Tình trượt chân, lảo đảo một cái.
Lý Mai lập tức đưa tay ra đỡ lấy Vu Tình, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: “Mẹ, mẹ thật tốt.”
Vu Tình choáng váng, này là có ý gì.
Lý Mai tiếp tục nói: “Mẹ, mẹ đối xử với con tốt như vậy con nhất định sẽ luôn nhớ kỹ, mẹ yên tâm, sau này con và Hiếu Nghĩa nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ, con cũng cố gắng cầm thật nhiều tiền công về hiếu kính mẹ.
Vu Tình càng ngây người, không phải con dâu cả có bệnh nặng chứ, cô chưa làm cái gì cả mà.
Lý Mai không biết mẹ chồng đã tưởng cô bị bệnh thần kinh.
Sau khi xuống núi, người dân trong thôn cũng vừa vặn tan làm.
Vu Tình vừa đi được vài bước, đã nhìn thấy có một cô gái đang đi về phía này, hai mắt nhìn chằm chằm mình.
Cô gái đó ghim hai cái bím tóc, chân mày lá liễu, mắt hạnh, nhìn không giống với người ở trong thôn, trắng trẻo sạch sẽ, dáng người rất đẹp.
“Cháu chào thím ạ.” Từ Tú Lan nhìn thấy Vu Tình thì chào một tiếng.
Còn không đợi cô ấy nhiều lời, đã bị vợ của đại đội trưởng kéo đi rồi.
“Con bé chết tiệt này, con dọn sạch sẽ lòng con đi cho mẹ, bây giờ Hiếu Nhân đã kết hôn rồi, cậu ta đã bỏ con để sống cùng với người khác, sao con còn không biết tỉnh ngộ hả. Người con trai như vậy thì có gì tốt mà luôn khiến con nhớ tới chứ, con có thể có chút chí khí được không, con là muốn chọc tức mẹ hay sao hả.” Tôn Hồng nhìn con gái cả ngày đều u buồn, cảm thấy rất khó chịu.
Từ Hiếu Nhân kia không phải thứ gì tốt, lúc trước là người yêu của con gái bà ấy, hai người đang yên lành, lại quay ra kết hôn với Trương Quế Hoa.
Thật sự là tức chết bà ấy mà.
Con nói xem con cái con nhóc này, con thông minh biết bao, sao kết giao bạn bè lại ngu ngốc như vậy, một người là người yêu của con, một người là bạn tốt của con, hai người thân cận với con lại ở với nhau ngay dưới mắt con, aiya.” Càng nói Tôn Hồng càng cảm thấy tức.
Mắt Từ Tú Lan đỏ lên, trong lòng có chút đau đớn: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, sau này con sẽ quên anh Hiếu Nhân đi.”
Cô ấy và Từ Hiếu Nhân cùng nhau lớn lên, có thể nói là thanh mai trúc mã, hai người lại thích nhau, lén lút yêu đương.
Lúc Tôn Hồng biết, bà ấy không ủng hộ con gái bà ấy ở cùng với Từ Hiếu Nhân, mẹ của Từ Hiếu Nhân là Vu Tình chính là người không biết cách sống, còn rất ích kỉ, vô lại.
Từ Thừa Diên biết săn bắt, thỉnh thoảng sẽ đi lên núi săn bắt trợ giúp gia đình.
Mấy người con trai trong nhà cũng thuộc dạng biết làm việc, mỗi ngày đều lấy toàn bộ tiền công, theo lý thuyết nhà bọn họ hẳn là giàu số một số hai ở trong thôn mới đúng.
Nhưng Vu Tình này hết lần này đến lần khác thích làm ra vẻ, còn tham lam, cả ngày ăn mặc trang điểm lộng lẫy, có lương thực thì cầm đi đổi đồ ăn.