“Câm miệng, Từ Đại Trụ cậu quản vợ của cậu cho tốt, nếu như chuyện này mà ầm ĩ đến trên trấn, tôi cũng không quan tâm đến mấy người nữa.” Từ Kiến Quốc nhìn Từ Đại Trụ tức giận nói.
Sắc mặt Từ Đại Trụ cũng không tốt, nhìn Vu Tình đầy tức giận, nhà bọn họ có cầm đồ của nhà cô hay không trong lòng anh ta rất rõ, Vu Tình đang vu oan cho bọn họ, nhưng mà các cô có lý không nói được.
Anh ta nhìn Tô Hoa, trực tiếp tát một cái lên mặt cô ta: “Cô thành thật trở về nhà cho tôi.”
Nếu như không phải do người đàn bà chết tiết này, bọn họ cũng không phải chịu thua thiệt lớn như vậy.
“Đại đội trưởng, bây giờ tôi sẽ đưa những thứ đồ kia cho Vu Tình.” Từ Đại Trụ nói xong kéo Tô Hoa trở về nhà.
Về đến nhà, Từ Phú Quý nhìn về phía cha của anh ta tức giận hỏi: “Cha, chúng ta thật sự phải đưa những thứ đồ kia cho nhà thím Vu sao, chúng ta vốn không lấy mà, dựa vào đâu phải đưa chứ.”
“Thím Vu này đúng là đang bắt nạt người khác mà.” Tôn Thúy Phân đi theo cũng không phục nói.
Từ Đại Trụ nhìn con trai cả và con dâu cả lạnh giọng nói: “Các con cũng câm miệng cho cha, nếu như Tự Cường không ầm ĩ đòi ăn thịt, nếu như các con ngăn mẹ của các con lại thì có thể xảy ra chuyện này không, đừng nghĩ cha không biết cái tâm tư ở trong lòng của các con.”
Vợ chồng Từ Phú Quý nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức mất tự nhiên, ngậm miệng lại.
Lúc trước mẹ của anh ta đến nhà chú Thừa Diên nháo trò là có thể cầm được một ít đồ trở về nhà, ai nghĩ được lần này không cầm được gì về, còn thua lỗ ngần này lương thực nhà bọn họ.
Từ Đại Trụ đi vào phòng bếp, lấy năm cân bột mì, lại cầm thêm hai mươi quả trứng gà, về phần một túi lương thực phụ, Vu Tình không nói là bao nhiêu, anh ta trực tiếp tiện tay nắm lấy mấy nắm, đựng vào trong túi đi đến nhà họ Từ.
Đặt những thứ đồ đó lên bàn, Từ Đại Trụ thở phì phò rời đi.
Vừa vặn buổi chiều hôm nay phải chôn cất con trai, vốn bọn họ định thu thập một chút rồi đến, không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Nhìn cơm ở trên bàn, bà cụ Từ thở dài nói: “Các cháu ăn cơm trước đi, ăn xong thì đi an táng cho cha của các cháu.”
Mấy người Từ Hiếu Nghĩa gật gật đầu, ngoan ngoãn đi đến trước bàn, vừa nhắc tới Từ Thừa Diên, mấy đứa nhỏ lập tức suy sụp, đặc biệt là Từ Tuyết Hoa, ăn một chút thì khóc lên.
“Mẹ, con khó chịu.” Từ Tuyết Hoa nhìn cơm ở trong bát cũng không có hứng thú ăn, thất thanh khóc rống lên.
Ngay cả Từ Hiếu Nghĩa cũng không nhịn được khóc lên, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ mười chín tuổi, còn chưa tới hai mươi tuổi, mặc dù nói lấy vợ sinh con rồi, nhưng trong lòng vẫn là một đứa nhỏ mỏng manh.
Sau một lúc, trong sân nhà họ Từ tràn đầy tiếng khóc, ngay cả Vu Tình cũng bị nhiễm bầu không khí bi thương này, nước mắt không chịu thua kém lăn xuống khuôn mặt.
Lúc đi qua vết thương trên mặt, một trận đau đớn mãnh liệt kéo tới.
Vu Tình lau lau mặt, hít vào một hơi, vẫn rất đau nha.
“Chú Từ, đi lên núi thôi.” Đại đội trưởng dẫn theo một vài người ở trong thôn chơi với Từ Thừa Diên vào trong sân.
Ông cụ Từ gật gật đầu, Từ Kiến Quốc dẫn mấy người nâng quan tài lên.
Quan tài theo tiếng khóc được nâng lên, người nhà họ Từ theo phía sau lưng đi lên trên núi.
Bà cụ Từ khóc lợi hại nhất, con trai của bà vẫn còn trẻ mà, bà thì người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Sau khi kết thúc đào huyệt, đặt quan tài, đắp đất và một loạt những chuyện rườm rà khác đã là ba bốn giờ chiều rồi.
Bây giờ nhà nhà đều chỉ vừa lấp đầy bụng là được, những ngày tháng này trôi qua cũng không dễ dàng, càng đừng nói đến Vu Tình đã mất chồng, sau này một mình nuôi con khẳng định rất khó khăn.
Mọi người đều nhất trí không đến nhà cô ăn cơm, vốn Vu Tình còn muốn cảm ơn bọn họ mời bọn họ ăn một bữa, nhưng mọi người đều cự tuyệt, cô cũng hiểu là xảy ra chuyện gì, trong lòng cô sinh ra vài phần cảm kích đối với những người này.