Đợi đến đêm, Trương Quế Hoa nằm mơ, trong giấc mơ mẹ chồng nấu cho cô ta một đĩa rau cải đắng thật to, còn chỉ cho một mình cô ta ăn, khiến cô ta mừng muốn chết.
Nhìn thấy một đĩa rau cải đắng to, lại nhìn vẻ mặt ngưỡng mộ của những người khác trong nhà đang nhìn mình, Trương Quế Hoa tràn đầy đắc ý và phấn khởi, ôm lấy đĩa rau cải đắng, cầm đũa gắp lên chuẩn bị cho vào trong miệng, còn chưa đợi cô ta ăn vào trong miệng.
“Trương Quế Hoa, mấy giờ rồi còn không mau dậy, em cười ngốc cái gì đó.” Từ Hiếu Nhân tỉnh dậy phát hiện đã muộn, sợ đến mức thanh tỉnh cả người.
Nhìn vợ ở bên cạnh vẫn còn đang ngủ say như chết, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô, anh ta trực tiếp vỗ một cái lên mặt cô ta, giờ này vẫn còn chưa nấu cơm, xong đời rồi.
“A a a, rau cải đắng, làm gì vậy, rau cải đắng của em, hu hu hu, rau cải đắng của em mất rồi, Từ Hiếu Nhân anh đền rau cải đắng cho em.” Trương Quế Hoa còn chưa kịp bỏ vào miệng, đã bị Từ Hiếu Nhân gọi dậy.
Mở mắt ra thấy mình đang nằm trên giường, đĩa rau cải đắng đó cũng biến mất không thấy đâu nữa, lúc này Trương Quế Hoa khó chịu, nhìn Từ Hiếu Nhân tức đến mắt ứa ra lửa.
“Rau cải đắng cái gì, em mau rời giường đi, em nhìn xem mặt trời chiếu đến đâu rồi.” Từ Hiếu Nhân nói xong rồi nhanh chóng mặc quần áo vào.
Trương Quế Hoa hồi phục lại tinh thần, trong lòng lộp bộp một cái, xong đời rồi.
Mặc quần áo xong hai người nhanh chóng ra ngoài sân.
“Mẹ, mẹ làm xong bữa sáng rồi ạ!” Từ Hiếu Nhân nhìn thấy cơm nước đã được bày trên bàn thì cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Ánh mắt Trương Quế Hoa lại nhìn chằm chằm vào rau cải đắng ở trên bàn.
Từ Hiếu Nhân thấy cô ta giống như gặp ma, hai hàng lông mày lập tức nhíu lại: “Em nhìn cái gì vậy, nếu không phải em dậy muộn thì mẹ đâu phải dậy sớm nấu bữa sáng đâu.”
Trương Quế Hoa bị anh ta hô như vậy, lập tức hồi phục lại tinh thần, có chút xấu hổ nhìn về phía mẹ chồng: “Mẹ, con xin lỗi, hôm nay con có chút tham ngủ nên dậy muộn, ngày mai con chắc chắn sẽ không dậy trễ nữa.”
Vu Tình cũng không để ý, dù sao cô cũng không thích vợ thằng hai nấu cơm, khó ăn chết đi được.
Hơn nữa cô nghe nói người đang mang thai thích ngủ, ngủ thì ngủ thôi, dù sao cũng không có việc gì làm.
“Không sao, buồn ngủ thì cô cứ ngủ, bữa sáng để tôi nấu, cô rửa bát là được rồi.”
Vu Tình vừa dứt lời, Trương Quế Hoa sợ đến cả người run rẩy, hàm răng run run hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Có phải mẹ ghét con rồi không?”
“Cái gì?” Vẻ mặt Vu Tình mơ màng.
“Mẹ, sao mẹ lại không để con nấu bữa sáng, có phải mẹ không thích con nữa rồi phải không, mẹ, con biết hôm nay con sai rồi, không nên dậy muộn, mẹ tha thứ cho con đi, ngày mai chắc chắn con sẽ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng mà.” Trương Quế Hoa sợ hãi cầu xin tha thứ.
Vu Tình thấy cô ta như vậy trực tiếp choáng váng, buột miệng nói ra: “Cô nấu cơm khó ăn như vậy, tôi không muốn ăn nữa, sau này tôi nấu cơm cô rửa bát.”
“A.” Trương Quế Hoa ngây ngẩn cả người, đây là mẹ đang chê cô ta nấu ăn dở sao.
“Cô ngừng lại cho tôi, còn khóc nữa thì đừng có ăn sáng.” Vu Tình thấy mắt cô ta đỏ lên thì vội vàng nói.
Sao hai người này đều thích khóc vậy nhỉ, cô còn cho rằng con dâu hai lợi hại hơn con dâu cả, cảm xúc của hai người này đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.
Trương Quế Hoa chớp chớp mắt, nén nước mắt trở lại, buổi tối không ăn, cô ta đã đói không chịu được nữa rồi, không thể không ăn sáng được, hơn nữa cô ta nhìn thấy rau cải đắng rồi nha.
Nghĩ đến rau cải đắng cô ta không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
“Đều mau chóng ăn cơm đi.” Vu Tình ra lệnh.
Mọi người rối rít ngồi vào chỗ của mình, luân phiên nhau xới cơm ăn cơm.
Trương Quế Hoa không để ý, trước tiên ăn một miếng rau cải đắng, cũng không biết là do quá đói, hay là quá nhớ nhung rau cải đắng này, cô ta lại cảm thấy rau cải đắng ăn ngon hơn cả thịt.
“Oa, ngon quá, mẹ, mẹ nấu ăn ngon thật đó.”
Trách không được mẹ chồng lại nói cô ta nấu ăn dở, đúng là không có cách nào so sánh được.
Trời ạ, rau cải đắng này thơm thật đấy, cô ta ăn một trăm miếng cũng không chán.
Thật là thơm.
“Em dâu, mẹ nấu ăn ngon hơn chúng ta rất nhiều nhỉ.” Lý Mai cũng nói theo, nói xong cũng không quên ăn một miếng rau cải đắng.
“Ơ, em gái con đi đâu rồi?” Từ Hiếu Minh ăn mấy miếng rau cải đắng mới phát hiện ra không thấy em gái nhà mình đâu.
Vu Tình nói: “Mẹ làm nhiều rau cải đắng, bảo em gái con mang một ít cho bà nội rồi.”