“Em dâu, nấu món gì mà thơm vậy.” Từ Hiếu Nghĩa vừa vào sân đã ngửi thấy mùi thơm, không nhịn được hỏi.
Từ Hiếu Minh cũng là gương mặt phấn khởi, ngửi thấy mùi thơm nuốt một ngụm nước bọt: “Chị dâu hai, hôm nay làm món ngon gì vậy?”
Thơm quá đi mất.
“Hỏi chị dâu hai làm gì, cũng không phải là chị dâu hai nấu, là mẹ nấu đó.” Từ Tuyết Hoa dương dương đắc ý nói, mẹ của cô bé thật lợi hại, nấu cơm có mùi thơm là biết rất ngon rồi.
Sắc mặt Trương Quế Hoa nóng lên: “Đúng đúng đúng, mẹ của chúng ta nấu rau cải đắng đó.”
Thơm thì sao chứ, đợi lát nữa ăn sẽ đắng cho xem, ngon cái rắm.
Từ Hiếu Nhân không biết vợ mình nghĩ cái gì, làm việc cả một ngày anh ta sắp mệt chết rồi, bây giờ ngửi thấy mùi thơm này, bụng không nhịn được kêu rột rột.
Cơm nước vừa lên bàn, Từ Hiếu Nhân đã không nhịn được muốn ăn.
Vu Tình quét mắt một cái, dọa anh ta lập tức không dám động đậy.
“Rửa tay rồi ăn cơm.”
“Dạ?” Từ Hiếu Nhân xấu hổ gãi gãi đầu.
Từ Hiếu Minh không nhịn được cười ra tiếng: “Anh hai, anh không vệ sinh tí nào.”
Khuôn mặt Từ Hiếu Nhân lập tức đỏ lên, thẹn quá hóa giận nói: “Ai nói anh không vệ sinh, còn không phải là mẹ nấu ăn thơm quá sao, anh không nhịn được, nếu như là trước đây có lúc nào là anh không rửa tay đâu.”
Lời này vừa nói ra khiến cho Trương Quế Hoa tức muốn chết, người đàn ông nhà cô có ý gì, đây là chê cô nấu ăn không ngon sao.
Trương Quế Hoa hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống trước bàn, còn chưa kịp cầm chén, tay đã bị đánh một cái.
“Ai cho phép cô ăn cơm, đã nói là phạt cô buổi tối không được ăn, đương nhiên cô có thể nhìn chúng tôi ăn.” Vu Tình nói xong bưng chén lên ăn một miếng thật to, thuận thế gắp một đũa rau cải đắng ăn, không có vị đắng giống như trong tưởng tượng, theo đó là một hương vị rất ngon miệng.
Những người khác rửa tay xong cũng ngồi trước bàn bắt đầu ăn.
Từ Tuyết Hoa thấy mẹ ăn một miếng rau cải đắng với gương mặt hưởng thụ, cũng gắp một miếng, nhai vài cái, cô bé kinh ngạc: “Mẹ, rau này thật sự không đắng, ăn ngon thật đó.”
Lời này vừa nói ra, mấy người Từ Hiếu Nghĩa, Từ Hiếu Nhân vẫn còn đang nhìn xung quanh cũng không nhịn được nữa, nhao nhao gắp rau cải đắng.
Từ Hiếu Nghĩa: “Ngon, ăn ngon thật.”
Từ Hiếu Nhân: “Còn phải nói sao, này cũng quá ngon rồi.”
Từ Hiếu Minh: “Em đã nói mẹ của chúng ta rất có tài nấu nướng, đồ gì đến tay mẹ cũng đều thành mỹ vị, em rất thích ăn món mẹ nấu.”
Lý Mai cũng là gương mặt hưởng thụ: “Mẹ, món rau này ngon thật đấy, con chưa từng ăn món rau nào ngon như thế này.”
Hà Diệp ngồi bên cạnh cũng thẹn thùng cười, thấy mọi người đều đang khen bà nội, cũng nói theo: “Bà nội, bà nấu ăn ngon lắm ạ.”
Vu Tình không ngờ bữa cơm mà mình nấu này lại dẫn đến nhiều lời khen ngợi như vậy, tâm trạng không khỏi tăng lên: “Ăn ngon thì sau này mẹ sẽ nấu cho các con ăn tiếp.”
Trương Quế Hoa ở một bên nhìn đến độ gấp muốn chết, thấy gương mặt hưởng thụ của mọi người khi ăn rau cải đắng, trong lòng lập tức khó chịu giống như là gãi ngứa, cái này ngon lắm sao?
Vu Tình nói không cho cô ta ăn thì sẽ không cho cô ta ăn, cháo còn thừa trực tiếp chia cho Lý Mai và Hà Diệp.
Ăn xong bữa tối mọi người rửa mặt rồi trở về phòng, bát đũa còn lại giao cho Trương Quế Hoa.
Đợi mọi người đều đi rồi, Trương Quế Hoa không nhịn được kéo người đàn ông hỏi: “Hiếu Nhân, rau cải đắng đó thật sự ăn rất ngon sao?”
“Ngon, thật sự rất ngon, anh cảm thấy còn ngon hơn cả trứng gà, nếu như lại nấu một đĩa nữa, một mình anh cũng có thể ăn hết.” Từ Hiếu Nhân nói xong còn nhớ về hương vị vẫn còn quanh quẩn trong miệng.
Khiến cho Trương Quế Hoa nhìn mà trợn tròn mắt, ôm bụng cực kỳ khó chịu, món ngon như vậy mà cô ta không được ăn, cô ta thật là thiệt thòi.
Càng nghĩ Trương Quế Hoa càng khó chịu, dọn dẹp phòng bếp xong rồi, ngay cả khi về đến phòng cô ta vẫn còn nghĩ đến rau cải đắng.