"Mẹ xin lỗi, mẹ không nên đưa con đến nhà họ Từ, con còn trẻ tuổi như vậy đã phải chịu cảnh mất chồng, cuộc sống sau này phải làm sao đây.” Bà cụ Vu khóc nói.
Bà ấy nợ người con gái lớn này rất nhiều, bà ấy sinh ra cô nhưng lại không có năng lực nuôi cô, từ nhỏ đã cho làm con dâu nuôi từ bé của nhà họ Từ, cuộc sống ăn nhờ ở đậu cũng không dễ chịu gì.
Con gái của bà ấy từ nhỏ đã rất khổ sở, những ngày sau khi kết hôn cũng chưa trải qua được bao nhiêu, sao con rể lại đã đi rồi.
Vẻ mặt của ông cụ Vu cũng rất khó chịu, con gái mất chồng, về sau một mình phải nuôi nhiều đứa nhỏ như vậy.
Mặc dù Hiếu Nghĩa và Hiếu Nhân đã kết hôn, nhưng cũng đã có con, con của Hiếu Nhân cũng sắp chào đời rồi.
Con gái ông ấy không chỉ phải nuôi hai đứa con nhỏ, còn phải nuôi mấy đứa cháu trai, cháu gái.
“Tình Nhi, nhà các con có phải không còn lương thực hay không, nếu không còn thì đến nhà lấy, con yên tâm chỉ cần mẹ còn một miếng thức ăn thì con cũng sẽ không phải chịu đói.” Bà cụ Vu lau nước mắt kéo tay con gái nói.
Vu Tình gật gật đầu, tâm tình có chút phức tạp, thật ra cha mẹ nguyên chủ đối xử với nguyên chủ rất tốt, trước kia đưa nguyên chủ đi làm con dâu nuôi từ bé cũng là bởi vì thật sự không nuôi nổi.
Về sau cuộc sống nhà mẹ đẻ nguyên chủ tốt hơn, bà cụ Vu không ít lần cho nguyên chủ một chút đồ ăn bồi bổ thân thể, nhưng trong lòng nguyên chủ lại hận người mẹ này, trách bà đã tống mình ra ngoài.
Từ sau khi kết hôn cô ta đã biến thành một người khác, đầu tiên là thoát khỏi bà cụ Từ, bắt đầu thay đổi trở nên già mồm với bà, tiếp theo không có việc gì thì về nhà mẹ đẻ tống tiền, bà cụ Vu cảm thấy mắc nợ cô ta, cho nên cũng không dám không cho.
Vì thế Vu Tình càng ngày càng nghiêm trọng, chọc tức mấy người em dâu trong nhà mẹ đẻ tức giận suốt ngày ở nhà náo loạn.
Vu Tình thở dài cười nói: "Mẹ, con còn đồ ăn, mẹ không cần lo lắng.”
Bà cụ Vu không tin: "Con còn đồ ăn thì sao phải lên núi đào rau dại, mẹ đã nghe nói rồi, con đứa nhỏ này đừng giấu nữa, không có thì đến nhà lấy đi.”
“Mẹ, trong nhà thực sự còn đồ ăn, không tin mẹ vào bếp nhìn xem, đủ ăn đến vụ thu hoạch lúa mì mà." Vu Tình nói xong dẫn bà cụ Vu vào phòng bếp.
Vén vại lương thực ra liền thấy đầy một vại lương thực thô.
Bà cụ Vu kinh ngạc trừng mắt, lúc này mới tin.
Nhìn con gái một chút, trong lòng bà cụ Vu vẫn cảm thấy khó chịu, nếu như bà ấy không để con gái làm con dâu nuôi từ bé của nhà ông cụ Từ thì cô cũng sẽ không phải chịu cảnh chồng mất sớm, thời này không còn chồng, quả phụ phải chịu nhiều thị phi, sau này sẽ có rất nhiều khó khăn.
Ra khỏi phòng bếp bà cụ Vu nhìn về phía cháu trai ngoại cả nghiêm túc nói: "Hiếu Nghĩa, cha cháu không còn nữa, cháu chính là trụ cột trong nhà này, cho dù mẹ cháu có lợi hại thì cũng không phải là đàn ông, cháu phải chăm sóc thật tốt cho mẹ cháu, đừng để người khác bắt nạt.”
Từ Hiếu Nghĩa vội vàng gật gật đầu, vỗ vỗ ngực cam đoan nói: "Bà ngoại cứ yên tâm đi ạ, cháu chắc chắn sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.”
Ông cụ Vu nhìn thời gian không còn sớm nữa, mọi người còn phải nhanh chóng đi làm kiếm công điểm, nhìn bạn già nói: "Mau đưa tiền đi rồi còn đi làm.”
Bà cụ Vu bị nhắc nhở như vậy, vội vàng lấy một ít tiền từ trong túi ra, trực tiếp nhét cho Vu Tình: "Con gái, những thứ này con cầm lấy đi, chờ mẹ tiết kiệm được lại cho con thêm.”
“Mẹ, con không cần, con có tiền, mẹ tự cầm lấy rồi mua cho mình vài thứ để dùng đi." Vu Tình nói xong nhét tiền trở về.
Bà cụ Vu nhìn tiền trong tay hơi sửng sốt, con gái của bà ấy đã trưởng thành, trước đây con gái chưa bao giờ nói với mình những lời tri kỷ như vậy, con rể qua đời chính là một cú sốc lớn đối với con gái.
Bà cụ Vu không nhịn được lại khóc lên: "Cầm tiền đi, mẹ đi đây.”
Vu Tình thu tiền lại, đưa bà cụ Vu ra cửa.
Số tiền này chờ sau này sống tốt rồi cô sẽ chậm rãi trả lại, còn có phần thân tình này của nguyên chủ, cô sẽ quý trọng.
Sau khi bà cụ Vu rời đi, ba anh em Từ Hiếu Nghĩa cũng phải đi làm.
Lý Mai cho đứa bé ăn xong cũng rời đi.