Vu Tình nhìn cô ta cũng có chút tức giận, các cô vất vả làm việc ở bên ngoài, cô ta ngược lại lại ở nhà ăn vụng.
“Vợ thằng hai, phạt con buổi tối không được ăn cơm.”
Vu Tình nói xong mặt đen lại đặt sọt ở trong sân, lấy nước rửa tay cùng Tuyết Hoa và Hà Diệp, xong xuôi mới lên bàn ăn cơm.
Từ Tuyết Hoa nghe mẹ cô bé nói, trừng mắt nhìn Trương Quế Hoa, thật là đáng đời.
“Bữa tối để mẹ nấu." Vu Tình ăn một miếng mì, nét mặt cổ quái nói.
Cơm này làm thật là khó ăn.
Tùy tiện ăn vài miếng Vu Tình đã không ăn nổi nữa, quá khó ăn, nhìn mấy sợi mì trong bát Lý Mai, cô nói thẳng: "Con dâu cả, những sợi mì này con ăn đi, mẹ không đói.”
Dứt lời, Vu Tình liền kéo mì vào bát Lý Mai.
Lý Mai nhìn sợi mì trong bát, mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn mẹ.”
Mấy ngày nay mẹ chồng cô ấy thật sự quá tốt với cô ấy, còn tốt hơn cả mẹ đẻ, thật cảm động!
Trương Quế Hoa ở một bên nhìn mà trợn tròn mắt, mẹ chồng cô ta thay đổi rồi, bắt đầu thiên vị một nhà chị dâu cả.
Nghĩ đến đây cô ta nhất thời ủy khuất, nước mắt lộp bộp rơi xuống.
“Cô làm sao, khóc cái gì, cô ở nhà ăn vụng còn oan à." Từ Hiếu Nhân nhìn cô ta khóc đã thấy phiền.
Vu Tình cau mày vô cùng không thích người con dâu này, lười biếng không nói, còn lòng dạ hẹp hòi và ích kỷ.
“Câm miệng, khóc khóc khóc, muốn khóc thì lăn ra ngoài mà khóc, sau này lại phát hiện trong nhà có người ăn vụng sau lưng tôi, tôi sẽ phạt không cho ăn cơm cả ngày.” Vu Tình nói xong liền trở về phòng.
Trương Quế Hoa bị cô đột nhiên nổi giận làm cho hoảng sợ, trong nháy mắt ngừng khóc.
Vu Tình vào phòng, vui vẻ buộc cửa phòng lại.
Tiếp theo lập tức mở Thương Thành, nhìn thấy điểm tích lũy ở góc trên bên phải có hơn tám mươi điểm, cô vui mừng một trận.
Nhìn bánh bao thịt ăn hôm qua, Vu Tình không nhịn được sự thèm ăn, trực tiếp mua một cái.
Bánh bao thịt trong nháy mắt xuất hiện ở trong tay.
Vu Tình cầm bánh bao thịt, nhanh nhẹn đóng thật chặt cửa sổ lại, lúc này mới cắn một miếng xuống chiếc bánh bao trắng trẻo mập mạp.
“Ừm ~ ngon, quá ngon." Vẻ mặt Vu Tình hưởng thụ ăn bánh bao thịt.
Đây quả thực chính là mỹ vị nhân gian.
Trước kia cô không cảm thấy bánh bao ngon như vậy, quả nhiên cuộc sống của người này không tốt lắm, sống qua mấy bữa khổ sở, ăn cái gì cũng thấy ngon.
Bánh bao thịt thơm ngon khiến cho nước mắt cô cũng muốn chảy xuống.
Ăn bánh bao xong, Vu Tình bắt đầu nhìn về phía đồ trong Thương Thành.
Thương Thành này bán không ít thứ, lớn đến xe đạp, nhỏ đến bát đũa, vật dụng hàng ngày, lương thực cái gì cũng đều bán.
Vu Tình nhìn thoáng qua chiếc xe đạp liền dời tầm mắt, thứ kia quá đắt, cần hơn một ngàn điểm tích lũy, vậy cũng đủ mua bao nhiêu cái bánh bao thịt lớn rồi.
Là cô không xứng đáng.
Tiếp theo cô dời tầm mắt nhìn xuống, liền nhìn thấy một tấm đệm giường màu lam, Vu Tình sờ sờ cái đệm cứng rắn trên giường mình, cô nhìn giá mười lăm điểm tích lũy.
Cô quyết đoán nhấn vào mua hàng.
Một giây sau một tấm đệm mới tinh xuất hiện trên giường.
Vu Tình đưa tay sờ sờ, mềm nhũn rất thoải mái.
Có đệm, cô lập tức lấy cái cũ ra, thay cái mới.
Sau khi thay chăn đệm mới, Vu Tình trực tiếp nhào tới, tiếp theo vẻ mặt thỏa mãn, đệm chăn mới này rất thoải mái, rất mềm mại.
Không giống đệm chăn cứng rắn như trước, đêm qua ngủ cả đêm cô thấy rất khó chịu.
Còn chưa đợi Vu Tình hưởng thụ xong, trong sân đã có một trận náo nhiệt, không bao lâu cửa phòng bị gõ: "Mẹ, ông bà ngoại con tới.”
Vu Tình trong nháy mắt từ trên giường ngồi dậy, tiếp theo mang giày rồi ra ngoài cửa, nhìn bà cụ tóc bạc trắng trong sân, vẻ mặt cô lúng túng hô một tiếng: "Cha, mẹ.”
“Tình Nhi.” Bà cụ Vu đáp một tiếng, nhìn con gái nhà mình nước mắt liền chảy xuống: "Con gái số khổ của mẹ, đều trách mẹ, mẹ xin lỗi con.”