Vốn bà Từ dự định dùng Vu Tình để đổi con dâu cho con trai nhỏ, nhưng vẫn không có người thích hợp, chỉ có thể góa vợ.
Suy cho cùng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hơn nữa Vu Tình còn lớn hơn Từ Thừa Diên mấy tuổi, chăm sóc anh rất nhiều.
Hơn nữa Từ Thừa Diên mềm lòng, không chịu nổi nguyên chủ một khóc hai nháo ba treo cổ, anh cũng không đành lòng nhìn Vu Tình gả cho một ông già xấu xa, liền đáp ứng thỉnh cầu của nguyên chủ cưới cô.
Bà Từ đối với chuyện này không có ý kiến gì, nhìn con trai không ngại đơn giản cũng đồng ý, dù sao Vu Tình cũng là người bà ấy coi trọng, tính tình tốt làm việc nhanh nhẹn, lại hiểu chuyện.
Vì thế khi Vu Tình mười chín tuổi, Từ Thừa Diên mười lăm tuổi, hai người thành hôn, sinh ba trai một gái.
Con trai cả Từ Hiếu Nghĩa năm nay mười chín tuổi, cưới Lý Mai mười chín tuổi, hai người đã sinh được một con trai và một con gái, con gái Từ Hà Diệp năm nay năm tuổi, con trai Từ Hạo Viễn năm nay hai tuổi.
Con trai thứ hai Từ Hiếu Nhân năm nay mười bảy tuổi, cưới Trương Quế Hoa mười tám tuổi, vừa mới mang thai trong bụng.
Con trai thứ ba Từ Hiếu Minh năm nay mười sáu tuổi chưa lập gia đình.
Còn có một cô con gái, năm nay mười ba tuổi.
Nghĩ đến con gái Vu Tình cảm thấy đau đầu, điển hình sống kiểu bá vương, rất không nói lý.
Nguyên thân từ nhỏ đã chịu nhiều đau khổ, đã quen với trọng nam khinh nữ, vì thế trong lòng thề tương lai có con gái, nhất định phải cưng chiều con gái lên trời, mà nguyên chủ cũng xác thực làm được.
Trong thời đại ăn không đủ no mặc không đủ ấm này, người trong nhà ngoại trừ Vu Tình thì có Từ Tuyết Hoa ăn đến trắng mập.
Còn nuôi dưỡng cô gái nhỏ này thành một bộ dáng ngang ngược vô lý.
Nghĩ đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Từ Tuyết Hoa rời giường chuẩn bị ăn sáng, phát hiện hôm nay không luộc trứng cho cô bé nhất thời tức giận.
Còn chưa chạy đến phòng liền lớn tiếng hét lên: "Mẹ, sáng nay chị dâu sao lại không luộc trứng cho con, trứng gà kia có phải ăn vụng của con rồi hay không?"
Vu Tình nghe được giọng nói này thì ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một cô gái nhỏ chừng mười tuổi đi vào phòng, cô gái nhỏ buộc hai cái đuôi ngựa, trên đầu còn buộc dây màu, trừng to mắt ủy khuất nhìn về phía Vu Tình.
"Mẹ, con không ăn, trứng gà kia hôm nay con đi thu không có một quả nào ạ." Lý Mai vội vàng chạy vào phòng, nhìn mẹ chồng sợ tới mức liền vội vàng quỳ xuống.
Nói đến hôm nay cũng trùng hợp, hôm qua vừa mới cầm trứng gà lên trấn đổi dầu muối, hôm nay trứng gà trong nhà một quả cũng không còn.
"Chị nói bậy, đang yên đang lành sao lại không có, không chừng chính là chị đã giấu đi." Từ Tuyết Hoa tức giận nói, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm chị dâu cả nhà mình.
Vu Tình xoa xoa đầu, nhìn theo ánh mắt của Từ Tuyết Hoa.
Liền thấy một người con gái mặt xanh xao, sắc mặt ố vàng, nói vậy đây chính là con dâu cả của nguyên chủ rồi.
Nói là mười chín tuổi, bởi vì suy dinh dưỡng, thân thể rất gầy gò, thoạt nhìn giống như cô nhóc mười lăm mười sáu tuổi.
Nếu đặt ở đời sau, đây chính là một đứa bé, hiện giờ lại làm mẹ còn có con rồi.
Lý Mai nhìn vẻ mặt không rõ nguyên nhân của mẹ chồng, trong lòng càng bối rối, vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Con không giấu, con thật sự không giấu."
"Chị nói bậy, nhà chúng ta có mấy con gà mái, mỗi ngày đều có mấy quả trứng gà, sao đột nhiên một quả cũng không còn, mẹ, mẹ xem chị dâu cả gạt người kìa." Từ Tuyết Hoa bĩu môi trừng mắt nhìn về phía Lý Mai, đưa tay chỉ vào Lý Mai chỉ thiếu chút nữa đem đầu ngón tay đặt lên mặt cô ấy.
Vu Tình hiện tại đầu óc rất rối loạn, căn bản bất chấp các con đang cãi nhau cái gì, trong đầu đều là chuyện mình xuyên không, trước tiên cô phải hiểu rõ ràng hiện trạng đã.
Nhìn hai người một cái, cô tức giận mở miệng nói: "Hai người các con đều đi ra ngoài trước đi."
Hết lần này tới lần khác Từ Tuyết Hoa không chịu buông tha không chịu đi ra ngoài, nhất định phải để Vu Tình nói ra, tốt nhất có thể trừng phạt chị dâu cả một trận thì càng tốt.
"Mẹ, con mặc kệ, hôm nay con phải ăn trứng gà, nếu trứng gà đã không còn thì để chị dâu cả lên núi tìm trứng gà rừng cho con ăn đi."
Vu Tình còn chưa sửa sang lại trí nhớ trong đầu, Từ Tuyết Hoa ở một bên đã bắt đầu một khóc hai nháo ba treo cổ nguyên chủ, vốn cô đang đau đầu, lần này lại càng khó chịu.