Từ Tuyết Hoa đào rau dại chưa được một lúc, đã mệt mỏi ngồi bệt trên mặt đất, đôi tay trắng nõn mềm mại trực tiếp bị mài đến đỏ bừng.
Hà Diệp đã quen làm việc, ngược lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào, đợi đến khi Vu Tình và Từ Tuyết Hoa đều mệt mỏi ngồi trên mặt đất, cô bé vẫn còn đang tìm rau dại đào khắp nơi.
Vu Tình nhìn rất bội phục.
"Hà Diệp, đừng đào nữa, trở về nghỉ ngơi một lúc đi.” Vu Tình hướng về phía cô nhóc hô một tiếng.
Hà Diệp nghe thấy thanh âm, kéo nửa cái sọt rau dại chạy tới, nhìn bà nội và cô út đang ngồi trên mặt đất, cô bé cũng trực tiếp ngồi xuống.
Vu Tình nghỉ ngơi một hồi, thở hổn hển vài hơi, rồi lấy ấm nước ra, tiếp theo lại lấy ba cái chén nhỏ và một cái túi ra.
Chia ba cái chén nhỏ cho ba người, Vu Tình rót cho mỗi người một ly nước, tiếp theo mở túi ra, cho mỗi người một cái bánh đào.
Từ Tuyết Hoa nhìn thấy bánh đào mắt sáng lên, vui vẻ nhận lấy rồi ăn từng miếng lớn.
Ngược lại, Hà Diệp cầm bánh đào có chút do dự, sau khi nhận xong nói: "Cảm ơn bà nội ạ.”
"Ừm, mau ăn đi, buổi sáng ăn có chút cơm kia cũng đói bụng rồi." Cũng không biết mấy người Hiếu Nghĩa thế nào, đặc biệt là vợ của thằng cả, chỉ ăn có chút cơm, có thể chịu đựng được bao lâu chứ, xuống ruộng làm việc là dựa vào thể lực, việc này đói bụng cũng không dễ làm.
Vu Tình ăn bánh đào lo lắng nghĩ.
Cô nhanh nhẹn ăn bánh đào xong, lại lấy hộp sữa mạch nha ra, dùng chén nước mình uống pha cho Hạo Viễn một chén sữa mạch nha.
Thằng nhóc kia có thể nhớ kỹ mùi hương này, vừa lấy sữa mạch nha ra đã bắt đầu rầm rì.
Vu Tình lại gần cậu bé, nhanh chóng ôm lấy nhóc con rồi đút cho nó uống.
Thằng nhóc vừa chạm vào mép chén liền mím môi uống.
Vu Tình cảm thấy buồn cười, ngẩng đầu muốn nói chuyện với hai đứa nhỏ, lại nhìn thấy hai cô nhóc này ai nấy cũng đều thèm thuồng nhìn cô.
"Các con cũng muốn uống sao?” Vu Tình không xác định hỏi.
Từ Tuyết Hoa lập tức gật gật đầu, làm nũng nhìn Vu Tình: "Mẹ, con cũng muốn uống.”
Hà Diệp xác thật lắc đầu, em trai cô bé đã uống sữa mạch nha rồi, cô bé không cần uống, đó vốn là đồ ông nội mua cho bà nội, cô bé không thể uống.
Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa nhỏ, Hà Diệp lắc đầu nói không uống, nhưng động tác nuốt nước bọt lại phản bội cô bé.
Vu Tình đút đùa cho Hạo Viễn, lại cho hai người một chén sữa mạch nha.
Hà Diệp nhận lấy sữa mạch nha uống một ngụm, tiếp theo là vẻ mặt thỏa mãn, cười híp mắt nói: "Thật ngọt! Bà ơi, bà cũng uống đi ạ.”
"Ừm, rất ngọt." Vu Tình uống một ngụm lại không uống nữa, nói thật cô không nếm được thứ này uống ngon ở chỗ nào.
Sau khi uống xong thời gian đã không còn sớm, Vu Tình cõng sọt ôm Hạo Viễn, dẫn theo hai đứa nhỏ xuống núi.
Đến chân núi, dân làng đi làm cũng rối rít tan tầm trở về nhà.
Từ Hiếu Minh tinh mắt nhìn thấy Vu Tình, lập tức vui vẻ chạy tới: "Mẹ, em gái.”
"Để con cõng cho." Từ Hiếu Minh nói xong liền muốn lấy cái sọt ở trên người Vu Tình xuống.
Vu Tình vội vàng cự tuyệt: "Con cõng của Hà Diệp đi, con bé đào được nhiều rau dại, mẹ không đào được bao nhiêu nên không thấy nặng.”
Từ Hiếu Minh thấy thế trực tiếp một tay tháo sọt ở trên lưng mẹ anh ta xuống, một tay tháo sọt của Hà Diệp ra.
Cầm cái sọt khóe miệng Từ Hiếu Minh khẽ giật giật, mẹ anh ta nói đúng thật.
Từ Hiếu Nhân cũng đi theo tới, trực tiếp nhận lấy cái sọt từ trong tay Tuyết Hoa.
Vu Tình ôm cháu trai, người một nhà lúc này mới đi về phía nhà mình.
"Hiếu Minh, cháu cõng cái gì vậy, thứ đồ chơi kia có thể ăn sao, còn đào nhiều như vậy." Bà cụ Từ nhìn thấy đồ vật trong sọt của cháu trai, sắc mặt trong nháy mắt kéo xuống.
Thứ đồ chơi phiền lòng này không phải lên núi đào rau dại sao, sao lại đào một đống rau không thể ăn được này.
Vẻ mặt Từ Hiếu Minh luống cuống, lẽ nào đồ chơi này không thể ăn sao, anh ta cũng không biết nha.
"Có thể ăn, cái này gọi là rau cải đắng, khi còn bé con thường xuyên ăn, chỉ có điều biết làm sẽ thấy ngon, không biết làm thì thấy rất đắng.” Vu Tình nhìn mẹ chồng giải thích.