Vu Tình nghe xong lời này càng đau lòng cho Hà Diệp, nhưng cũng không nói quá nhiều, cô vốn không phải nguyên chủ, nếu thoáng cái thay đổi quá nhiều sẽ bị phát hiện, lỡ như bị coi là yêu quái mang đi thiêu thì phải làm sao, cô cũng không muốn đâu.
“Vậy được rồi, đi lên núi đi.” Vu Tình nói xong dẫn đầu đi trước.
“Yo, đây không phải là Vu Tình sao? Định đi đâu làm gì đó?”
Vu Tình vừa đi được vài bước, một người phụ nữ đã đuổi theo sau.
Vu Tình nhíu nhíu mày, nhanh chóng tìm kiếm trong trí nhớ, lúc này mới biết đây là hàng xóm kế bên nhà các cô, có điều quan hệ cũng không phải là kém bình thường, hơn nữa hai nhà còn rất có duyên phận.
“Chị Hoa, còn không mau xuống ruộng kiếm công điểm, ở đây làm gì vậy?” Vu Tình hỏi ngược lại.
Tô Hoa và Vu Tình luôn không hợp nhau, lúc trước Tô Hoa vốn coi trọng Từ Thừa Diên, hơn nữa bà cụ Từ cũng rất hài lòng về cô ta, nhưng do mẹ của Tô Hoa đòi sính lễ quá cao.
Nhà ông cụ Từ cũng không có nhiều tiền như vậy, hơn nữa Từ Thừa Diên cũng không thích Tô Hoa, căn bản anh cũng không biết Tô Hoa là ai, nhưng Tô Hoa vẫn luôn thích Từ Thừa Diên.
Trong lòng cô ta tràn đầy chờ mong Từ Thừa Diên có thể cưới mình về, nhưng thông tin sau đó lại là Từ Thừa Diên cưới Vu Tình.
Điều này khiến cho Tô Hoa tức giận, vì ghê tởm Từ Thừa Diên và Vu Tình, Tô Hoa trực tiếp gả cho Từ Đại Trụ, cũng chính là hàng xóm nhà Từ Thừa Diên.
Sau khi kết hôn, Từ Thừa Diên lại càng ngoan ngoãn phục tùng Vu Tình, chưa bao giờ quan tâm đến việc Vu Tình tiêu tiền như nước.
Tô Hoa từ sau khi gả cho Từ Đại Trụ, càng gần Từ Thừa Diên hơn, mỗi lần nhìn bộ dáng Từ Thừa Diên cưng chiều Vu Tình lại càng ghen tị muốn chết.
Nhìn bộ dáng anh tuấn của Từ Thừa Diên, lại nhìn người đàn ông vừa già vừa xấu xí nhà mình, tâm lý Tô Hoa lại càng mất cân bằng, cảm thấy tất cả bất hạnh của mình đều là do Vu Tình ban tặng.
Nghĩ là cô đã cướp đi cuộc sống tốt đẹp của mình.
Trong lòng đối với Vu Tình càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, không có việc gì sẽ tìm Vu Tình gây sự, đến xem chuyện cười của cô.
Tô Hoa nhìn Vu Tình không khỏi có chút thổn thức, tuy rằng cô gả cho Từ Thừa Diên, nhưng đáng tiếc người đàn ông kia đoản mệnh, cũng may mình không gả cho anh, bằng không người sớm thủ tiết như ngọc chính là cô ta.
Trước kia cô ta luôn hâm mộ Vu Tình không cần xuống ruộng làm việc, còn có quần áo mới, ăn không hết đồ ngon.
Bây giờ thì tốt rồi, Vu Tình không còn người đàn ông, cuộc sống sau này có thể làm gì được, không có trụ cột trong gia đình, cuộc sống sau này của cô sẽ khổ sở.
Không chỉ phải xuống ruộng làm việc, còn phải nuôi sống cả gia đình, sau này cũng không có ai mua quần áo mới cho cô nữa.
Nghĩ như vậy tâm tình Tô Hoa tốt hơn rất nhiều, vẫn là cô ta tốt số, không gả cho quỷ đoản mệnh Từ Thừa Diên kia.
“Tôi có thể làm gì, còn không phải là người nhà tôi khát nước nên tôi trở mang một chút nước ra sao. Tôi cũng nghe nói chuyện về người đàn ông của Vu Tình cô rồi, thật sự là đáng tiếc, người đang yên đang lành lại không còn nữa. Sau này cô một mình nuôi nhiều con như vậy, cũng không dễ dàng gì.”
Tô Hoa còn chưa kịp nói vài câu, người đàn ông của cô ta đã hùng hùng hổ hổ đi tới, đoạt lấy nước từ trong tay cô ta, tiếp theo lau mồ hôi ngửa đầu uống một ngụm lớn.
“Vợ với chả con, đưa một ít nước mà cũng nói lắm, ông đây sắp khát chết rồi. Cô còn ở đây làm gì, không nhanh chóng xuống ruộng kiếm công điểm đi, chờ chết đói à.”
“Mau chóng xuống ruộng làm việc.”
Tô Hoa bị người đàn ông mắng trước mặt Vu Tình, nhất thời cảm thấy rất mất mặt, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn người đàn ông, thở phì phò sải bước rời đi.
“Bà ơi, bà đừng khó chịu, cháu nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, sẽ không để bà phải chịu khổ đâu ạ." Hà Diệp nhìn bà nội cô bé, thấy bà không nói lời nào, cho rằng bà của mình đang rất khó chịu.