Chương 14: Thương Thành Có Chứa Không Gian 2

Trương Quế Hoa trở về phòng, nhịn không được muốn oán giận mẹ chồng và em chồng thiên vị với người đàn ông nhà mình, còn không đợi cô ta mở miệng, Từ Hiếu Nhân đã nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn cô ta: "Trương Quế Hoa, mẹ tôi thiên vị cái gì, cho dù có thiên vị thì cũng là thiên vị cô. Cô mang thai không chỉ có thể ăn uống đầy đủ, mà còn không phải xuống ruộng làm việc, cuộc sống thoải mái biết bao. Cô đừng tưởng rằng tôi không biết, cô ở nhà cũng sai bảo Hà Diệp làm việc không ít lần, cô nói xem, ở nhà cô không làm gì cả, còn lười biếng. Lại không biết xấu hổ nói mẹ tôi thiên vị, Hạo Viễn cô cũng không phải không nhìn thấy, đã hai tuổi rồi, nhìn qua lại giống như đứa bé chưa tới một tuổi. Uống chút sữa mạch nha thì làm sao, cô cố tình muốn nhìn cháu trai tôi chết đói à.”

Càng nói Từ Hiếu Nhân lại càng tức giận, vợ anh ta đã lớn như vậy, còn không biết xấu hổ cướp đồ uống với cháu trai anh ta, thật sự là tức chết anh ta mà.

“Từ Hiếu Nhân anh có ý gì, sao em lại lười biếng, em đang mang thai còn không thể ăn no bụng sao, em mang thai chính là một đứa cháu của nhà họ Từ các anh đó. Chẳng lẽ anh muốn để em đói chết, mẹ anh thiên vị, còn không cho người ta nói à.” Trương Quế Hoa nhìn người đàn ông thở phì phò nói.

Hơn nữa con trai của Lý Mai kia cũng không phải con trai của cô ta, chết đói cũng đáng đời, hơn nữa không phải Hà Diệp nguyện ý làm việc sao, nếu con nhóc đó không muốn thì cô ta cũng không sai bảo được mà.

Từ Hiếu Nhân không nghĩ tới cô ta còn cảm thấy ủy khuất, nghĩ đến lời em ba nói hôm nay, trong lòng anh ta càng tức giận, nhìn vợ còn đang lả lướt không tha anh ta trực tiếp cho một cái tát.

Vừa đánh xong Từ Hiếu Nhân đã cảm thấy hối hận, nhưng vợ không nói lý như vậy anh ta lại càng cảm thấy mình không sai.

“Nếu cô còn nói nữa thì mau cút về nhà mẹ đẻ của cô cho tôi.”

Trương Quế Hoa không nghĩ tới anh ta lại đánh mình, vừa định nổi giận lại nghe thấy người đàn ông muốn cho mình về nhà mẹ đẻ, sợ tới mức cô ta lập tức dừng lại, trở về nhà mẹ đẻ làm gì.

Mẹ của cô ta nói không thể tay không trở về nhà mẹ đẻ, hiện giờ cô ta không có thứ gì tốt, trở về chắc chắn sẽ mất mặt.

Phòng thứ hai bên này yên tĩnh lại.

Nhà chính bên kia Vu Tình trở về phòng, liền vội vàng lấy bánh bao nhân thịt của mình ra, cô vừa mới phát hiện ra, giao dịch Thương Thành của cô lại có không gian dự trữ đồ, đồ mua chưa muốn lấy ra cũng có thể để dành.

Lúc bánh bao thịt lấy ra vẫn giống như vừa mới mua, nóng hổi, Vu Tình cắn một miếng, dầu mỡ lóng lánh, thơm mà không ngấy, quả thực quá ngon.

Cả ngày không ăn ngon, hôm nay ăn một miếng bánh bao thịt, vẻ mặt Vu Tình thỏa mãn, bánh bao này quá ngon, ăn ba bốn miếng liên tiếp đã hết bánh bao thịt rồi.



Ăn xong bánh bao Vu Tình liếʍ liếʍ khóe miệng, trong miệng còn lưu lại mùi vị của bánh bao.

Lấp đầy bụng, lại uống một ngụm nước, Vu Tình mới nằm trên giường.

Mở giao dịch Thương Thành ra, cô liền nhìn thấy điểm tích lũy ở góc trên bên phải Thương Thành hiện còn có mười sáu.

Nghĩ đến lương thực, cô trực tiếp xuống giường đi tới trước tủ mà nguyên chủ giấu đồ ăn, dịch chuyển tủ ra, liền nhìn thấy phía sau còn có một cái rương, mở rương ra thì thấy trong rương có hai cái túi.

Mỗi túi đều chứa nửa túi lương thực, một túi lương thực thô, một túi là lương thực tinh, so sánh một chút thì thấy lương thực tinh tương đối ít.

Một điểm tích lũy sẽ được hai cân lương thực thô trong Thương Thành, cô trực tiếp dùng năm điểm tích lũy để mua lương thực thô, một điểm tích lũy mua được một cân lương thực tinh, cô cũng dùng năm điểm tích lũy để mua, chuyển hết lương thực vào trong túi, cô mới lên giường đi ngủ.

Sáng sớm, yên lặng như tờ, khói bếp của thôn núi bốc lên bốn phía, nhà nào cũng bận rộn không thôi.

Vu Tình vẫn bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Lý Mai đứng trước cửa bưng nước hô: "Mẹ, đến giờ ăn cơm rồi ạ.”

Vu Tình ngáp một cái, dụi dụi mắt, liền mở cửa phòng ra, Lý Mai trực tiếp đem chậu nước đặt vào trong phòng.

Vu Tình ở trong phòng rửa mặt bưng chậu nước đi ra ngoài.

“Vợ thằng cả, sau này không cần bưng nước rửa mặt vào cho mẹ nữa." Vu Tình thật sự không thích ứng được.