Lý Mai vốn là một người không biết tức giận, nghe Trương Quế Hoa nói chỉ hoảng sợ, sợ cô ta thật sự xảy ra chuyện nên vội vàng gật gật đầu: "Em dâu, ngày mai chị sẽ lên núi đào rau dại.”
Trương Quế Hoa còn muốn nói tiếp, nhưng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt mẹ chồng đang gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, nhất thời một câu cũng nghẹn ở cổ họng không nói ra được, vung tay ra khỏi phòng bếp.
Vu Tình thấy cô ta đi rồi, nhìn con dâu cả mở miệng nói: "Ngày mai con xuống ruộng làm việc là được rồi, ngày mai mẹ sẽ dẫn Tuyết Hoa lên núi đào rau dại.”
Hiện giờ đại gia đình này không còn người đáng tin cậy, cô chính là người làm chủ trong nhà này, nếu cô đã chiếm dụng thân thể của người ta, không thể chỉ lười biếng không làm việc được.
Vừa vặn thừa dịp lên núi, cô còn có thể nghiên cứu thật tốt hệ thống giao dịch của mình.
Hơn nữa trên núi có nhiều rau dại, đến lúc đó kiếm được thêm chút điểm tích lũy, có thể đổi một đống thứ tốt, cô muốn ăn ngon, không muốn mỗi ngày đều uống nước canh trong vắt này.
"Đúng rồi, con theo mẹ vào trong phòng một lát." Vu Tình đi tới cửa phòng bếp thì dừng bước, nhìn thoáng qua Lý Mai nói.
Lý Mai vừa nghe phải đi đến phòng mẹ chồng, trong nháy mắt có chút sợ hãi, mẹ chồng cô ấy không phải là tìm cô ấy tính sổ chuyện trứng gà buổi sáng chứ.
Xong đời rồi, làm sao bây giờ, Lý Mai đứng ở phòng bếp gấp đến độ xoay vòng.
Trương Quế Hoa tự nhiên cũng nghe thấy lời mẹ chồng nói, trong lòng vui vẻ, một bộ dáng xem náo nhiệt, đợi đến khi Lý Mai ra khỏi phòng bếp, cô ta đắc ý đi đến bên cạnh Lý Mai, cười tủm tỉm nói: "Chị dâu cả, mẹ tìm chị có chuyện gì vậy? Không phải là vì chuyện trứng gà buổi sáng chứ, em đã nói trứng gà quý giá như vậy, để mất mẹ không thể không tức giận được, thì ra là chờ chị ở đây.”
Lý Mai nghe vậy sắc mặt trắng bệch, thân thể vốn đã gầy yếu hiện giờ xem ra giống như là lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Từ Hiếu Nghĩa đi đến bên cạnh cô ấy, duỗi tay nắm chặt lấy tay cô ấy, kéo cô ấy nói: "Đừng sợ, anh và em cùng nhau vào, cùng lắm thì anh lên núi xem có thể tìm được trứng gà rừng hay không.”
Lý Mai nhìn người đàn ông cảm động gật gật đầu, tuy nói mẹ chồng đối với cô ấy không tốt, nhưng người đàn ông lại đối xử rất tốt với cô ấy, biết yêu thương cô ấy, cô ấy đã thấy thỏa mãn rồi.
Hơn nữa, trong thôn cũng có rất nhiều người mẹ chồng đối xử với con dâu không tốt.
Hai vợ chồng đi tới cửa phòng Vu Tình, cả hai đều thấp thỏm bất an, cuối cùng vẫn là Từ Hiếu Nghĩa gõ cửa: "Mẹ, con và vợ vào đây ạ.”
"Ừm, cửa không chốt, vào đi.”
Từ Hiếu Nghĩa thấy thế trực tiếp đẩy cửa phòng ra, kéo vợ mình vào trong phòng.
"Mẹ, mẹ tìm Lý Mai có chuyện gì vậy?" Từ Hiếu Nghĩa thấy mẹ thì khẩn trương xoa xoa lòng bàn tay, không dám ngẩng đầu nhìn Vu Tình.
Lý Mai đứng ở phía sau anh ta, cũng là vẻ mặt sầu khổ.
Vu Tình không nói gì, đứng dậy lấy một hộp bột mạch nha từ trong tủ ra.
Trực tiếp đặt lên bàn: "Hộp sữa mạch nha này vốn là cha con mua cho mẹ để bồi bổ thân thể, hiện giờ thân thể của mẹ rất tốt. Nhưng ngược lại bây giờ Hạo Viễn đã hai tuổi rồi, gầy như đứa một tuổi, cầm cái này đi cho thằng bé uống.”
Lý Mai nhìn bột mạch nha trên bàn, thần sắc vui vẻ, đứng dậy muốn cầm lấy.
Nhưng lại bị Từ Hiếu Nghĩa kéo lại.
"Sao vậy?” Lý Mai khó hiểu hỏi, Hạo Viễn nhà cô bây giờ đã hai tuổi rồi, thân thể gầy yếu, thậm chí còn không biết đi, cả ngày chỉ có thể đợi ở trên giường.
Sữa của cô ấy không đủ, cả ngày ăn không no, lúc có sữa lúc không, Hạo Viễn nhà cô ấy cả ngày theo mẹ uống chút nước loãng, cô ấy thật sự sợ con trai mình sẽ không sống nổi nữa.
"Mẹ, mẹ tự giữ lại uống đi." Từ Hiếu Nghĩa buồn bực nói, bây giờ cha anh ta không còn nữa, anh ta chính là trụ cột trong nhà, mẹ nuôi lớn anh ta không dễ dàng gì, anh ta làm sao có thể cướp đồ cha đã chuẩn bị cho mẹ được.
Hơn nữa anh ta lớn như vậy, còn chưa hiếu kính mẹ một lần, nào còn mặt mũi cướp đồ cha cho mẹ chứ.
Lời này vừa nói ra, trong lòng Lý Mai trực tiếp trầm xuống, mất mát lui về phía sau Từ Hiếu Nghĩa.