Chương 40: Đau khổ không thể nói

Hai người vây quanh cô ta, hỏi thăm sức khỏe và chăm sóc cô ta chu đáo, rất lâu sau cuối cùng Kiều Nhất Liên cũng bình tĩnh lại, cô ta cười và nói: "Thật xin lỗi, lại khiến mọi người lo lắng."

Vẻ ngoài thanh tú nhưng kiên cường khiến Triệu Hải Quân vô cùng cảm động, anh ta đã bị mê hoặc theo cách này.

Kiều Mỹ Hoa kích động mắt đỏ lên: "Con bé ngốc nghếch này, biết mẹ lo lắng thì con phải sống cho tốt."

Miệng của Kiều Nhất Liên rất ngọt ngào: "Mẹ, có mẹ ở đây, con là người hạnh phúc nhất thế giới."

Khi nói lời này, cô ta lặng lẽ liếc nhìn Liên Kiều qua khóe mắt, nhưng cô ta bị sốc bởi đôi mắt dường như nhìn thấu được mọi thứ của Liên Kiều, cô ta không dám nhìn lại lần nữa.

Trên đường trở về, Kiều Nhị Liên và Triệu Hải Quân đều yếu ớt như gà chọi bị đánh bại, chỉ có Liên Kiều không có việc gì làm, lật đi lật lại gói đồ của Kiều Mỹ Hoa.

Một chai dầu nhỏ, một túi muối nhỏ, một túi gạo nhỏ, một túi giấy vệ sinh, chỉ vậy thôi.

“Mẹ ơi, sao mẹ chỉ mua ít gạo thế này thôi?”

Một bao gạo nhỏ chỉ nặng có cân, đủ ăn bao nhiêu bữa?

Kiều Mỹ Hoa âu yếm nhìn cô con gái nuôi sắc mặt tái nhợt nói: "Nấu cháo cho chị gái con bồi bổ cơ thể là đủ rồi."

À, bà ấy nhớ ra sức khoẻ của cô con gái nuôi không tốt nhưng bà ấy không thể nhìn thấy con gái ruột gầy gò và dị dạng của mình.

Con người ấy mà, bỏ qua những người thân nhất quanh mình trong gia đình là điều dễ dàng nhất.

Nói thế nào chỉ? Con cái là tài sản riêng của cha mẹ, dù có đối xử lạnh lùng đến đâu cũng không bao giờ rời xa.

Trong tiềm thức, họ cảm thấy rằng dù máu thịt của mình có bị đối xử bất công cũng không sao, và họ sẽ không bao giờ bị tách khỏi cha mẹ ruột của mình.

Vì vậy, họ bỏ qua nó như một lẽ đương nhiên và thản nhiên với hành động đó.

Liên Kiều nheo mắt nguy hiểm: "Ồ, để cho chị gái của con à, đúng là nên ạ."

Lời nói ra là thế, nhưng Kiều Nhất Liên ngồi bên cạnh cô cảm thấy lạnh lẽo, cô ta bất giác rùng mình.

Đúng như Kiều Nhất Liên dự đoán, ngay khi Liên Kiều về tới thôn, cô đã khoe những thứ mình mua, bao gồm sách thuốc, kim châm cứu và các loại vật dụng hỗ trợ.

Cô cũng cho biết mình phải học tập ngày đêm, cố gắng càng sớm càng tốt để thành công, cống hiến cho Kiều Nhất Liên và những người trong làng.

Đối mặt với ánh mắt ghen tị của dân làng, nghe mọi người khen ngợi Kiều Nhị Liên, Kiều Nhất Liên cảm thấy cay đắng và cảm thấy những ngày tháng này cô ta như con chó vậy.

Cô ta đau khổ lắm nhưng không thể nói được!

Kiều Nhất Liên cố tình tránh mặt mẹ nuôi, cô ta muốn nói chuyện vui vẻ với Liên Kiều để cô không tiếp tục ức hϊếp cô ta nữa.

Liên Kiều không để ý đến cô ta, kéo chăn lên, nhắm mắt lại rồi đi ngủ!

Có một màn kịch hay đang chờ cô vào ngày mai!

Kiều Nhất Liên tức giận nghiến răng nghiến lợi, được lắm, chờ đấy cho cô ta! Cô ta không tin mình không thể đánh bại được con bé chết tiệt này!