Cô nằm trên giường, nhanh chóng suy nghĩ, chờ thêm chút nữa, tìm một cơ hội.
Giọng nói õng ẹo của Kiều Nhất Liên vang lên: “Em gái à, em xem chị đi lên huyện mua được gì này?”
Cô ta lấy một đống đồ ra, đặt lên trên giường, rõ ràng là muốn khoe khoang.
Liên Kiều liếc mắt nhìn, một chiếc áo sơ mi màu đỏ tươi, một chiếc quần màu đen, một đôi giày da màu đen, một hũ kem thoa mặt Nhã Sương, hai chiếc khăn trắng mới toanh, một phích nước có in chữ song hỉ.
Đây đều là những món đồ cổ đã lỗi thời từ lâu, Liên Kiều bình tĩnh liếc mắt nhìn, chỉ quan tâm một chuyện: “Chị đi lên huyện sao? Lấy tiền ở đâu ra thế? Bao giờ trả tôi hai trăm tệ đây?”
“Hả?” Phản ứng của cô nằm ngoài dự đoán của Kiều Nhất Liên, sao lại không ngưỡng mộ không ghen tị gì chứ? “Là anh Hải Quân dẫn tôi đi mua, anh ấy bỏ tiền, tạm thời tôi không có tiền...”
“Đừng hòng viện cớ để quỵt nợ.” Liên Kiều lười nhác nằm xuống.
Bình tĩnh như vậy sao? Điều này không bình thường, Kiều Nhất Liên cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm: “Những thứ này coi như là quà cho lễ ăn hỏi đấy, có đẹp không?”
“Đẹp.” Liên Kiều trả lời lấy lệ, những món đồ này căn bản chẳng lọt nổi vào mắt cô, hai tay cô vắt ra sau đầu, nhìn trần nhà, lại đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Việc cấp bách lúc này, là nghĩ cách để hợp lý hóa y thuật của mình, kẻo lại bị người khác nghi ngờ.
Ngoài ra, còn phải kiếm tiền để ăn thịt nữa!
Điều quan trọng nhất là, phải kiếm tiền để mua pháp bảo quan trọng nhất của mình!
Kiều Nhất Liên rất không hài lòng, sao lại có thể bình tĩnh lạnh lùng như vậy chứ? “À đúng rồi, ngày mai chính là ngày vui của tôi và anh Hải Quân, cô phải tránh đi đấy nhé.”
“Tránh? Tại sao tôi lại phải tránh?” Liên Kiều hỏi lại với vẻ mặt kỳ lạ, cô hoàn toàn không hề liên hệ mình và Triệu Hải Quân lại với nhau.
Cô là cô, Liên Kiều, không phải là Kiều Nhị Liên.
Một quyền của Kiều Nhất Liên như thể đánh vào bông gòn, mềm nhũn không có chút lực nào, vừa tức giận vừa khó chịu.
Điều này không đúng! Không nên như vậy mới phải!
Ngày hôm sau, Liên Kiều bị gọi dậy từ sớm, ăn một bữa cháo khoai lang, không ngờ Kiều Mỹ Hoa lại chuẩn bị cho cô một quả trứng luộc.
Đây được coi là một kiểu an ủi khác sao?
Liên Kiều bình tĩnh ăn hết, vừa mới đẩy bát ra, Kiều Mỹ Hoa đã dặn dò: “Bé hai, con lên núi cắt ít rau cho lợn, rồi lại hái chút nấm, buổi tối chúng ta ăn canh nấm.”
Ngay cả gùi bà ấy cũng đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, đẩy Liên Kiều ra khỏi nhà.
Kiều Nhất Liên mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt ngược trở lại.
Thấy Liên Kiều rời đi, Kiều Nhất Liên mới nhẹ nhàng nói: “Mẹ, mẹ không cần phải đuổi em hai đi, em ấy đã nghĩ thông rồi.”
Cô ta rất mong giữ Liên Kiều ở lại, tận mắt nhìn bạn trai cũ và chị nuôi của mình làm lễ ăn hỏi, đây mới là điều kí©h thí©ɧ nhất.