Chương 13: Báo đáp thế nào?

Hứa Tiểu Gia không nghe thấy gì, không có chút phản ứng nào, điều này khiến Hứa Gia Thiện vô cùng lo lắng.

“Em họ, em chăm em ấy một lát giúp anh, anh đi mượn trưởng thôn ít tiền...”

“Nếu như có thể mượn được, anh đã không lên núi rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Liên Kiều vang lên.

Cả người Hứa Gia Thiện run rẩy, hai tay ôm lấy mặt, nước mắt chảy dài qua kẽ tay, lòng đau như cắt.

Liên Kiều đi lên trước vạch mí mắt của Hứa Tiểu Gia ra xem thử, lại sờ trán cậu ấy, trán nóng hôi hổi.

Cô cau mày, vươn tay ra bắt mạch cho cậu ấy, trầm ngâm suy nghĩ một lúc.

Hứa Gia Thiện buông hai tay xuống, nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời ngây ngẩn cả người: “Em họ, em đang làm gì thế?”

Liên Kiều vén chiếc chăn bông rách nát lên, thấy chân phải của Hứa Tiểu Gia sưng tấy lên, đã có dấu hiệu mưng mủ, chẳng trách lại sốt cao mãi không giảm.

“Nếu như em cứu được em trai của anh, anh định báo đáp em như thế nào?”

“Hả? Nếu như em có thể cứu em ấy...” Hứa Gia Thiện bỗng trở nên kích động: “Anh sẽ làm trâu làm ngựa cho em cả đời này.”

“Được, anh hãy nhớ kỹ câu này của mình đấy.” Liên Kiều đập dập cây kim ngân: “Có rượu vàng không?”

“Để anh nghĩ cách.” Hứa Gia Thiện chạy nhanh ra ngoài, rất nhanh đã mang một bát rượu vàng trở về.

Liên Kiều bỏ kim ngân và cam thảo vào trong nồi, dùng nước sắc một bát thuốc lớn, lại cho thêm rượu vàng vào đun nửa ngày, khi thấy được rồi, mới bỏ bã đổ vào bát, chia làm ba phần, một phần trong số đó để Hứa Gia Thiện đỡ Tiểu Gia đang mê man dậy, đút vào miệng cậu ấy.

Cô dùng dao rạch da vết sưng của Tiểu Gia, bóp hết mủ ra, rồi lại bôi một lớp kim ngân hoa đã được nghiền nát lên miệng vết thương.

Động tác của cô vô cùng thuần thục, Hứa Gia Thiện nhìn hoa hết cả mắt, thầm lo lắng trong lòng, rốt cuộc có thể cứu được hay không?

Hai người yên lặng chờ đợi, không biết qua bao lâu, Hứa Tiểu Gia mới mở mắt ra: “Anh.”

Cuối cùng cũng tỉnh rồi, Hứa Gia Thiện cảm thấy chóp mũi chua xót: “Tiểu Gia, em đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Đây là người thân duy nhất mà anh ấy quan tâm, hai anh em từ nhỏ đã nương tựa vào nhau.

Tiểu Gia chỉ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, chân cũng không còn đau như trước nữa: “Không còn đau lắm nữa rồi, anh à, anh đừng lo lắng.”

Cậu ấy nhìn về phía Liên Kiều, kinh ngạc hô lên: “Ơ, cô ấy là ai vậy ạ?”

Thấy em mình đã khỏe hơn nhiều, Hứa Gia Thiện rất vui: “Chị họ của em đấy, là con gái nhà dì Mỹ Hoa, lần này là cô ấy đã cứu em đó.”