Chương 1: Thập niên 80

Mưa rơi tí tách, bên trong căn nhà tối tăm, một giọt mưa rơi lên trán cô gái đang hôn mê, mang theo một chút mát lạnh.

Cô gái từ từ tỉnh lại, mở đôi mắt đen trắng rõ ràng, sáng như hạt nhãn, khuôn mặt lập tức trở nên sinh động.

Căn nhà đất chật hẹp, ánh sáng mờ mịt, mưa rỉ khắp nơi trong nhà, đây là nơi nào vậy? Liên Kiều ngơ ngác nhìn căn nhà đổ nát, cô như bị sét đánh, cả người cứng đờ.

Cô, người thừa kế của một gia đình y học thế kỷ 21, từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, nhận giáo dục tốt nhất, sống trong biệt thự, đi xe hơi sang trọng, được tôn trọng mọi nơi, chưa bao giờ thấy căn nhà nát như thế này.

Giường gần cửa sổ làm bằng gỗ, một cái bàn chân không đều, góc phòng chất đầy đồ đạc, lộn xộn và đơn sơ.

Đầu cô đau nhức, trong đầu xuất hiện một số ký ức lộn xộn, thuộc về một cô gái tên là Kiều Nhị Liên, sinh ra ở một làng núi hẻo lánh, 18 tuổi, vừa tốt nghiệp trung học phổ thông, không nhận được thông báo nhập học đại học, có lẽ là không đậu.

Đây là thập niên 1980 sao? Chẳng trách nơi này còn có những căn nhà đất tồi tàn như vậy.

Từ nhỏ cô không có cha, trong nhà chỉ có mẹ và chị gái, mẹ đẻ Kiều Mỹ Hoa: “Thánh Mẫu" trong truyền thuyết, hình mẫu người mẹ tốt trong mắt mọi người, thật đáng ca ngợi.

Một người phụ nữ yếu đuối một mình nuôi lớn hai cô con gái, còn cho họ học đến trung học phổ thông, bất chấp lời khuyên của người làng, không để con gái bỏ học.

Nhà nghèo rớt mùng tơi, không có gì, thường xuyên mượn gạo từ người khác.

Ồ, cái tên Kiều Mỹ Hoa này có vẻ quen quen, hình như đã nghe đâu đó.

Nhưng mà nghĩ lại, người tên Mỹ Hoa thời này cũng nhiều lắm.

Chị gái, Kiều Nhất Liên, được nhận nuôi, cũng 18 tuổi, vừa nhận được thông báo nhập học từ trường cao đẳng y tế, là cô gái đầu tiên trong làng thi đỗ cao đẳng, đã gây xôn xao.

Bây giờ người dân trong làng đi bệnh viện khám bệnh không còn sợ hãi nữa, họ cũng có người của mình rồi, mọi người trong làng vui mừng khôn xiết.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy đau quặn bụng, theo phản xạ có điều kiện cô đặt tay lên mạch, không khỏi buồn cười, đó là cảm giác đói!

Cửa mở ra, một người phụ nữ với khuôn mặt tiều tụy bước vào, đó là Kiều Mỹ Hoa, mẹ đẻ của cô, điều đầu tiên bà ấy làm là lấy chai lọ để đựng nước.

"Bé hai, con tỉnh rồi à?" Mắt bà ấy sáng lên, sau đó lại nhăn mày khẽ quát mắng: “Bé hai, con phải nghe lời, đừng có làm trò nhịn đói kháng nghị nữa, chị gái con và Triệu Hải Quân thực sự yêu nhau, hai đứa nó là một đôi trời sinh, con thường thích cướp đồ của chị gái, nhưng lần này không được, đó là anh rể con."