Chương 9: Kiêm chức

"Không chỉ vậy đâu, nếu sau này cháu muốn thi vào đại học, chúng ta đều có thể đưa ra ý kiến giúp đỡ cháu."

Đối diện với lời mời gọi của thím Minh Thu, lúc đầu Trần Uẩn cũng động lòng, nhưng trong lòng cô đã có quyết định.

...

Trong phòng khách, bà cụ nghe thấy ý đồ của thím Minh Thu, trong lòng lộp bộp một tiếng, đến nỗi chiếc bánh trứng thơm ngon buổi sáng cũng ăn không vô nữa. Bà tập trung lắng nghe tiếng động ngoài cửa.

Thấy Tiểu Kỳ cứ quấn lấy Trần Uẩn, đây là lần đầu tiên bà cảm thấy khó chịu với trẻ con, chủ yếu là vì Trần Uẩn còn đang ôm đứa bé.

Hai người nói chuyện rồi cùng nhau ra ngoài. Bà cụ không còn nghe thấy tiếng của Trần Uẩn và Thím Minh Thu nữa, bà ngồi trong phòng khách một lát, không thấy Trần Uẩn quay lại nên đặt tách trà xuống và trở về phòng, đóng cửa lại.

...

Sau khi giải quyết xong vấn đề với thím Minh Thu, Trần Uẩn quay lại phòng khách, thấy bà cụ đã ăn xong.

Cô nghĩ thầm: Làm nhiều bánh trứng quá rồi, dù bà cụ có thích cũng không ăn được bao nhiêu.

Thu dọn phòng khách xong, Trần Uẩn mở tủ lạnh phát hiện nguyên liệu nấu ăn đã không còn nhiều. Hiện tại vừa lúc có thể hỏi xem bà cụ muốn ăn gì, một lát ra ngoài tiện thể mua thêm.

Trong lòng Trần Uẩn rất vui vẻ, vì hôm nay vấn đề cô lo nhất đã được giải quyết dễ dàng. Dù hiện tại không có tiền, nhưng cô đã không còn lo lắng nữa.

Trần Uẩn cầm giỏ đi tới trước cửa phòng bà cụ.

Ở trong phòng, bà cụ nghe tiếng bước chân của Trần Uẩn, nhận thấy cô không vào ngay, nên cứ thắc mắc mãi không biết cô đang làm gì.

Lúc trước bà cảm thấy phòng cách âm rất tốt, nhưng hôm nay lại như không có, tiếng động bên ngoài bà đều có thể nghe được.

"Cộc cộc cộc."

Tiếng gõ cửa vang lên.

Bà cụ buồn bực, không có mở cửa cho Trần Uẩn.

Nghĩ tới việc đây là người mà cháu trai bà đã vất vả tìm về cho bà, vậy mà giờ có thể sẽ đi làm cho người khác, bà không khỏi giận.

Không ngờ Trần Uẩn lại dễ bị lôi kéo như vậy, người ta cho một chút lợi lộc là đi ngay. Không sợ bị lừa sao?

Còn mệt hôm nay bà đã chia sẻ kinh nghiệm thi đại học cho cô, đúng là tiểu bạch nhãn lan mà.

Còn có Minh Thu cũng thật đáng ghét, biết đây là bảo mẫu nhà bà, mà bà lại là một người già yếu rồi, mà vẫn đến cướp.

Trần Uẩn gõ cửa đợi một lúc, không thấy bà cụ mở cửa, cô đoán có lẽ bà cụ đang nghỉ trưa.

"Thôi, cứ dựa theo khẩu vị của bà cụ mua một ít đồ ăn là được."

Trần Uẩn cầm giỏ xách chuẩn bị quay đi, thì cửa phòng đột ngột mở ra.

Bà cụ với khuôn mặt đầy tức giận, nhìn thẳng vào Trần Uẩn nói:

"Không cần phải tìm ta. Nhà ta không cần bảo mẫu, nếu cháu muốn đi làm cho nhà họ Lý, thì mau dọn đồ và đi ngay."

Bà cụ nhíu mày liếc nhìn Trần Uẩn: "Nhìn đã thấy phiền."

Rồi bà cụ quay lưng đóng sầm cửa trước mặt cô.

Bà cụ nói xong, trong lòng vẫn cất giấu một ngọn lửa giận dữ. Từ khi sinh ra đến giờ, bà chưa từng tức giận và bực bội đến vậy. Không ngờ một bảo mẫu nhỏ bé lại có thể làm bà nổi giận.

"Thôi, đợi thằng nhóc thúi đó về, ta phải cho nó một trận, xem nó tìm đâu ra người như vậy!"

Bà cụ nằm xuống giường, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Bên ngoài, Trần Uẩn bị bà cụ mắng, cảm thấy khó hiểu, nghĩ mãi cũng không thể hiểu nổi.

Cho đến khi bà cụ đóng sầm cửa trước mặt, cô mới hiểu ra bà cụ đã hiểu lầm rất lớn.

Trần Uẩn đặt giỏ xuống bàn, vội vàng chạy đến gõ cửa giải thích.

Trong lòng bà cụ vẫn còn chút tức giận, bà không muốn mở cửa, nên Trần Uẩn chỉ đành lớn tiếng nói.

"Lão phu nhân, bà hiểu nhầm rồi, cháu không hề muốn đến làm việc cho nhà thím Minh Thu."

Bà cụ đang thay áo ngủ bằng tơ lụa, nghe câu đó, bà khựng lại.

Ngọn lửa giận trong lòng dường như tan biến. Nhưng vì sĩ diện, bà cụ không biết có nên mở cửa hay không, bèn chỉnh lại quần áo, rồi lặng lẽ đi đến cửa.

"Lão phu nhân, bà nghe thấy không?"

“Cộc cộc cộc.”

“Lão phu nhân.”

Nghe Trần Uẩn gõ cửa lớn tiếng như vậy, sợ người khác nghe thấy, rất mất mặt.

Bà cụ ra vẻ điềm tĩnh mở cửa phòng ra: "Khụ khụ khụ, nghe rồi, không cần phải nói lớn thế."

Thấy tay Trần Uẩn không cầm đồ đạc, trên bàn lại có giỏ xách, bà cụ liếc nhìn cô một chút rồi ngồi xuống ghế trong phòng khách.

Sau đó, bà chỉ tay về phía Trần Uẩn: "Ngồi đi."

Trần Uẩn ngồi xuống theo chỉ thị của bà cụ.

Trên bàn có ấm nước, bà cụ tự rót cho mình một ly, thấy Trần Uẩn không nói gì, bà cụ cũng rót cho cô một ly rồi hỏi:

"Cháu tới đây làm gì?"

"Lão phu nhân, trong tủ lạnh hết đồ ăn rồi, cháu định hỏi bà muốn ăn gì để cháu mua."

"Tuỳ thôi, nhưng nếu cháu không định đến nhà thím Minh Thu làm, vậy sao lại nói chuyện lâu như vậy, đến mức bữa sáng đều nguội cả?" Làm hại ta phải hiểu lầm.

"Thím ấy mời cháu sang làm bảo mẫu, nhưng cháu đã từ chối rồi."

"Vậy còn được. Đương nhiên, ta không hề cố ý giữ cháu ở đây đâu nhé! Nếu cháu muốn đi cũng không sao, ta là người rất thoáng."

"Dạ, dạ, cháu biết là lão phu nhân và thiếu gia rất rộng lượng, rất thoáng."

Nghe Trần Uẩn nói rõ đã từ chối, bà cụ cuối cùng cũng nở nụ cười, bà không hài lòng khi cô gọi Sở Thanh Ngọc là thiếu gia: "Gọi gì mà thiếu gia, cứ như nó thật sự là thiếu gia vậy. Ta thấy cháu với nó cùng tuổi, cứ gọi Thanh Ngọc là được rồi."

"Cháu ở bên ta mỗi ngày, so với thiếu gia là nó, tốt hơn không biết bao nhiêu lần."

"Lão phu nhân, cháu có chuyện muốn nói với bà."

"Cháu đang chuẩn bị thi đại học, nhưng gia đình cháu không khá giả, nên sau này nếu thi đậu đại học, có lẽ cháu phải tự mình tiết kiệm tiền, vì vậy cháu đã nhận lời thím Minh Thu mỗi ngày nấu một bữa cơm cho bọn họ, bọn họ sẽ đến đây lấy về."

Trần Uẩn lo lắng bà cụ sẽ không đồng ý, cô thường xuyên nấu ăn trong thời gian dài, sẽ làm phiền sự yên tĩnh của bà.

“Có gì đâu...”

Bà cụ nhìn biểu cảm lo lắng của Trần Uẩn, không khỏi có chút buồn cười.

“Nhà ta gần nhà bà ấy, chỉ mất vài phút đi bộ thôi. Làm phiền cái gì?”

Nghe Trần Uẩn có kế hoạch cho tương lai của mình, bà cụ cảm thấy rất hài lòng, cũng khen ngợi cháu trai đã làm một việc khiến bà vừa ý.

Đặc biệt là vì Trần Uẩn nấu ăn ngon, tính tình dễ chịu, không tính toán chi li, đối xử với người khác rất chân thành và còn rất sạch sẽ.

Bà cụ càng nghĩ, càng cảm thấy mình đã nhặt được báu vật.

“Nấu ăn cho nhà Minh Thu cũng tốt, bà ấy là người nhiệt tình, cởi mở, không để bụng. Những chuyện nhỏ nhặt bà ấy cũng không để ý.”

Nghĩ đến gia đình Minh Thu, cả hai vợ chồng đều là giáo sư, bà cụ đặc biệt dặn dò Trần Uẩn:

“Cả hai đều là giáo sư, cháu đang chuẩn bị thi cử, hãy xây dựng quan hệ tốt với họ. Nếu có gì không hiểu thì cứ sang hỏi họ.”

Nói đến đây, bà cụ tỏ ra nghiêm nghị: “Đừng sợ làm phiền người khác. Khi chưa có thực lực tuyệt đối, phải nắm bắt mọi cơ hội, hiểu không?”

Trần Uẩn từ những lời dặn dò của bà cụ cảm nhận được tấm lòng chân thành của bà. Những lời này chính là coi cô như người trong nhà mới có thể nói ra.

Đây là điều mà gia đình nguyên chủ không thể nào mang đến cho cô.

Cảm kích trước lòng tốt của bà cụ, Trần Uẩn trịnh trọng gật đầu.

Nhìn thấy sự nghiêm túc của Trần Uẩn, bà cụ liền biết cô đã nghĩ thông suốt, cũng sẵn lòng giúp đỡ cô: “Cháu nói muốn tiết kiệm tiền đúng không? Nếu cháu tin tưởng, có thể giao tiền cho ta, ta sẽ giúp cháu quản lý.”

Bà cụ tự hào nói: “Ta học kế toán ở đại học, sau này còn học quản lý tài chính. Nói thật, tiền qua tay ta chưa bao giờ lỗ cả.”

Bà cụ nói với giọng tự tin.

Trần Uẩn như được nhận một món quà bất ngờ, cảm thấy bà cụ như một kho báu sống. Không cần nói nhiều, chỉ nhìn dáng vẻ tự tin của bà cụ cũng đủ hiểu lời nói của bà là thật.

Huống chi, với gia tài của nhà họ Sở, bà cụ sẽ không bao giờ để mắt tới chút tiền ít ỏi của cô.

Vì vậy, Trần Uẩn vui vẻ nói với bà cụ: “Cảm ơn lão phu nhân.”

Cô trở về phòng mình, lấy toàn bộ số tiền tiết kiệm ra, cùng với một trăm đồng mà thím Minh Thu đưa trước.

Trần Uẩn có tổng cộng một trăm sáu mươi đồng.

Vào thập niên 80, số tiền này đã là một khoản khá lớn.

Trần Uẩn giữ lại năm mươi đồng để mua đồ ăn và chi tiêu hằng ngày, còn lại một trăm mười đồng thì đưa cho bà cụ.

“Lão phu nhân, làm phiền bà quản lý giúp cháu số tiền này, mười đồng còn lại là tiền điện nước thím Minh Thu đưa cho.”

Cách giao phó chuyện này của Trần Uẩn khiến bà cụ rất hài lòng, bà liền nhận số tiền đó.

Nghĩ đến mục đích thứ hai của Trần Uẩn, bà cụ nói: “Về sau, cháu cứ tùy ý mua đồ ăn. Mua hết bao nhiêu thì ghi vào sổ, cuối tháng qua đây thanh toán một lần. Nếu chi tiêu quá lớn cháu cũng không thể tự gánh được.”

“Cháu có thể dùng tiền tiêu vặt, sau đó cũng sẽ thanh toán một lần vào cuối tháng.”

“Phải rồi, tiền tiêu vặt đặt trong hộp bên cạnh chìa khóa.”

Trần Uẩn: “Cháu biết rồi, lão phu nhân.”

Sau khi hai người trò chuyện một hồi lâu, bà cụ nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường.

“Giờ trời đang nóng, lát nữa cháu hãy đi mua.”

Nói xong, bà cụ cảm thấy hơi mệt, hôm nay bà không có nghỉ trưa, chỉ ngồi nói chuyện với Trần Uẩn nên tinh thần hơi giảm sút.

Trần Uẩn nhìn thấy bà cụ đang xoa trán, nghĩ đến hôm nay bà cụ không nghỉ trưa để xử lý chuyện của mình, Trần Uẩn liền nấu đơn giản một ít cơm nồi đất, sau khi bà cụ ăn xong liền đi nghỉ ngơi.

Phòng của bà cụ rất lớn, còn có cả một thư phòng với một cửa sổ kính lớn.

Trong thư phòng có nhiều sách, bút mực và giấy, có lẽ để bà cụ tiện luyện chữ.

Vòng qua thư phòng mới đến phòng ngủ của bà cụ, bên trong rất gọn gàng, chăn còn có chút nếp nhăn.

Có lẽ bà cụ định nghỉ ngơi nhưng bị Trần Uẩn gọi dậy.

Trần Uẩn đắp chăn lên người bà cụ, thấy bà đã nằm xuống cô mới nhẹ nhàng đi ra.