Chương 6: Bắt đầu học

Dù sao cũng đã ăn qua món thịt kho tàu chính tông ở tiệm cơm quốc doanh, bà cụ không tin Trần Uẩn có thể làm ra được hương vị này.

Dưới cái nhìn chăm chú của Trần Uẩn, bà cụ gắp một miếng thịt kho tàu, từ từ cho vào miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng, ánh mắt bà không khỏi lộ ra sự kinh ngạc.

Thịt béo mà không ngấy, ngọt ngào và mềm mịn, độ ngọt của đường phèn vừa vặn.

Hơn nữa, khi cắn vào, bà còn cảm nhận được một hương thơm nhẹ. Mùi thịt không bị đường che lấp, mà mùi thơm ngọt này khiến thịt trở nên càng tươi ngon.

Bà cụ không biết hương thơm này đến từ đâu, nhưng điều đó không ảnh hưởng bà cảm thấy món ăn thật sự rất ngon.

Trần Uẩn không bỏ sót vẻ kinh ngạc trong mắt bà cụ. Phải biết rằng món thịt kho tàu của cô đã thêm dược liệu, khác với những món thịt kho tàu bình thường.

Lúc nãy cô còn lo sợ bà cụ sẽ không thể chấp nhận, giờ đây cuối cùng cũng an tâm.

Dược liệu làm giảm đi vị ngấy của thịt, nâng cao hương vị tươi ngon.

Nhìn bà cụ ăn thịt, Trần Uẩn cảm thấy rất hài lòng, món thịt kho tàu này đã chiếm được trái tim bà cụ, và giờ cô cũng cảm thấy yên tâm mà ăn.

Bà cụ bất tri bất giác đã ăn sạch một chén thịt kho tàu, ănn xong còn chưa đã thèm, muốn lấy nước thịt để trộn cơm ăn.

Nhưng vì Trần Uẩn còn ở đây, ăn như vậy chướng tai gai mắt, liền lặng lẽ để đũa xuống.

Chỉ là nước thịt kho thật sự quá hấp dẫn, màu sắc cũng không tồi, không ăn thì thật là lãng phí.

Bà cụ đặt chén xuống, định quay về phòng, không nhìn nữa.

Khi vừa đặt chén xuống, bà thấy Trần Uẩn đã múc cho bà một chén canh.

“Lão phu nhân nếm thử canh này đi, xem có thích không?”

Đó là một bát canh bí đao sườn heo, bí đao mềm mịn, trong suốt, sườn heo cũng có màu sắc không tồi.

Bà cụ nếm thử một ngụm. Thực ra bà không thích uống canh, cảm thấy đó là học đòi văn vẻ, hơn nữa mặc kệ ai làm canh thì trên mặt luôn có lớp mỡ nổi lên, nhìn vào đã thấy ngán.

Nhưng hôm nay ăn thịt kho tàu của Trần Uẩn, bà bất giác uống thử chén canh này.

Không ngờ, ngay khi canh vào miệng, bà cụ không khỏi nhướn mày, tay cầm muỗng dừng lại một lúc, cảm nhận đủ vị tươi ngon của canh.

Sau đó, bà cụ cứ múc một muỗng lại một muỗng, không ngừng đưa vào trong miệng.

Thật sự không ngờ, canh này lại ngon như vậy.

Khi uống hết chén canh, bà cụ hài lòng đặt chén xuống, vô tình bắt gặp ánh mắt của Trần Uẩn.

Bà cụ lấy lại tinh thần, nhìn vào chén của mình, có chút ngượng ngùng: Uống hơi nhanh.

Bà cụ giả vờ ho vài tiếng, rồi lại đưa chén đến gần bát canh bí đao sườn heo, múc thêm một vài muỗng canh.

Nhìn Trần Uẩn nói: “Cháu ăn nhiều một chút, bồi bổ thân thể.”

Bà cụ vừa nói như vậy, Trần Uẩn liền tranh thủ hỏi: “Lão phu nhân, món ăn này bà thích không? Có cần điều chỉnh gì không?”

Bà cụ uống canh xong, gắp một miếng sườn heo nhai ngon lành, sườn hầm mềm nhừ, cắn là rơi ra xương.

“Cũng tạm thôi! Không ngon bằng món ta làm.”

Uống xong canh, bà cụ nhìn nước thịt kho tàu trước mặt, cảm thấy bụng đã no rồi.

Bà nghĩ thôi không cần nữa, dù sao cũng đã thấy rồi.

Bà cụ đứng dậy, trước ánh mắt kinh ngạc của Trần Uẩn, múc một chén cơm.

Nhìn thức ăn trên bàn, bà chỉ lấy muỗng múc nước thịt kho tưới lên cơm.

Sau đó, bà gắp một chút thức ăn khác, đặt ở trên cơm che đi, rồi ăn từng miếng nhỏ. Vì sao ăn từng miếng nhỏ ư? Vì bà đã ăn quá no rồi.

Trần Uẩn thấy bà cụ ăn ngon lành như vậy, không khỏi cảm thấy thèm ăn. Ở hiện đại, cô thường ăn cơm một mình, món ăn dù có ngon nhưng ăn một mình cũng thiếu đi hương vị.

Vì vậy, cô mỗi lần chỉ ăn vài miếng rồi buông đũa. Nhưng đến nơi đây, mỗi lần đều có người ăn cùng, mọi thứ lại trở nên thơm ngon hơn.

Không biết từ lúc nào, Trần Uẩn đã ăn sạch chén cơm. Nhìn vào bàn ăn trống trơn, cả hai không khỏi có cảm giác tự hào.

“Được rồi, cháu dọn dẹp một chút rồi đi ngủ đi!”

Bà cụ đứng dậy dặn dò nói.

“Lão phu nhân đi thong thả.”

Ngoài trời, ánh nắng buổi trưa rất mạnh, bà cụ định ra ngoài đi bộ một chút trước khi ngủ trưa. Bà đi vài bước, tới bóng cây, trước đây bà luôn một mình ở nhà, ít khi lui tới cùng hàng xóm.

Lần này ra ngoài, bà cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, như thể mọi người trong đại viện đều đang nhìn chằm chằm mình.

Bà thử đi thêm vài bước, rồi quay lại, quả nhiên thấy Chu Ngọc ở cửa hàng tạp hóa đang nhìn mình. Những người khác thì vội vàng quay đi làm việc.

Bà cụ cảm thấy hình như họ có việc giấu giếm mình.

Bà bước đến gần Chu Ngọc, hỏi: “Cô nhìn tôi làm gì? Có phải là Thanh Ngọc gọi điện thoại về không?”

Nghĩ đến việc bỏ lỡ cuộc gọi của cháu trai, bà cụ có chút lo lắng, giọng nói cũng gấp gáp hơn.

Chu Ngọc vội vàng phủ nhận, dưới sự truy vấn của bà cụ, cô ấy nghĩ ngợi một lúc, rồi mới ngại ngùng trả lời.

“Là bởi vì bảo mẫu nhà bà nấu ăn quá thơm, cho nên…” Chu Ngọc nhìn xung quanh, thấy có nhiều người tò mò, liền hạ quyết tâm nói: “Lão phu nhân, chúng ta quan hệ khá tốt, không biết liệu có thể…”

“Nói cái gì vậy!”

Dưới ánh mắt mong chờ của Chu Ngọc, bà cụ có chút tự đắc: “Đương nhiên là không được, đó là bảo mẫu của nhà tôi. Các cô nghĩ gì vậy?”

Nói xong, bà cụ còn đắc ý vỗ mạnh gậy xuống đất để biểu thị sự kiên quyết của mình.

……

Trần Uẩn nghĩ không thể làm mất mặt bà cụ, liền lập tức mang chén vào bếp, lau chùi sạch sẽ.

Sau khi dọn dẹp bàn ăn xong, cô trở về phòng của mình.

Cô nhớ bà cụ thích yên tĩnh, làm xong những việc này, Trần Uẩn không còn cảm giác buồn ngủ nữa, liền ngẩng đầu nhìn vào giá sách, nhớ đến lời của bà cụ nói.

Cô đi qua từng kệ sách, tìm xem có sách nào phù hợp với việc chuẩn bị cho kỳ thi đại học không.

Trước mắt, cuộc sống đã ổn định, cô có thể bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi đại học rồi.

Cô nghĩ đến số tiền mình hiện có, nếu muốn tham gia kỳ thi đại học, còn cần phải mua sách. Dường như số tiền này không đủ, hơn nữa, còn có cuộc sống đại học nữa.

Trần Uẩn có chút phát sầu.

Nhìn qua các kệ sách, cô thấy sách ở đây khá lộn xộn. Có sách về thiên văn địa lý, cũng có những cuốn sách về thư pháp.

Nếu là ở kiếp trước, chắc chắn Trần Uẩn sẽ xem những cuốn sách về thư pháp.

Nhưng hiện tại, cô không có thời gian.

"Thôi, nếu không đủ tiền, chỉ còn cách mượn chút từ thím Minh Thu thôi." Trần Uẩn trở về bàn, nằm gục trên bàn lẩm bẩm.

Ngay sau đó, cửa phòng cô có tiếng gõ.

Trần Uẩn đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi mở cửa.

Bà cụ vừa đi dạo về, dường như tâm trạng rất tốt, ánh mắt lộ chút đắc ý.

"Này!"

Bà cụ từ trong túi lấy ra năm mươi đồng.

Trần Uẩn kinh ngạc, cô dụi mắt, không dám tin vào mắt mình.

Chẳng lẽ bà cụ có thuật đọc tâm, nghe được tiếng lòng của cô nên đến đưa cô tiền?

Trần Uẩn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng tay nhận tiền hơi run. Biểu cảm của cô giống như vừa nhặt được tiền ngoài đường vậy.

Bà cụ nhìn thấy Trần Uẩn cầm lấy tiền, lạnh lùng nói: "Số tiền này, cháu cầm lấy mà mua thứ mình muốn, đừng để người khác hiểu lầm ta khắt khe cháu."

Nói xong, bà cụ ngâm nga đi về phòng.

Trần Uẩn nhìn tờ năm mươi đồng trong tay, hoàn toàn không để ý đến nửa câu sau của bà cụ.

Sau khi xác nhận bà cụ đã đi xa, cô vui mừng hôn lên tờ tiền, rồi nhận ra hành động này có chút kỳ cục.

Trần Uẩn ngồi thẳng dậy, sờ sờ mặt mình.

Cô đường đường là một nhà giám định ẩm thực, cát-xê ít nhất là mười mấy vạn. Sao khi đến đây, năm mươi đồng lại quý giá như hàng ngàn vạn?

Dường như cô đã biến thành một dã nha đầu thiếu kiến thức.

Trần Uẩn ão não gõ nhẹ vào đầu: "Trần Uẩn, mày thật là sa đọa."

Sau đó cô nằm xuống, tiếp tục vuốt ve tờ tiền 50 đồng, trong lòng ngọt ngào như mật.

"Lão phu nhân, bà đúng là phúc âm của cháu."

Trần Uẩn ôm tiền, lại hôn một cái, rồi bắt đầu lên kế hoạch dùng số tiền này như thế nào.

"Ngày mai mua sách, sau đó đi chợ mua đồ ăn."

Nghĩ đến việc trước kia mình học lệch môn, cô có thể mua thêm tài liệu ôn tập, rồi bắt đầu từ các môn mình giỏi để làm quen lại.

Sau đó là học thuộc.

Trần Uẩn ghi chép kế hoạch cho ngày mai lên giấy, cẩn thận cất tiền vào túi, sau đó nằm xuống nghỉ trưa.

……

Bà cụ trở về phòng, ngồi vào ghế, trên bàn vẫn còn cuốn sách bà đang đọc dở.

Lúc này trong lòng bà có chút xao động. Món thịt kho tàu vốn là để gây khó dễ cho Trần Uẩn, muốn cô rời đi, nhưng không ngờ lại bị cô hóa giải.

Ngày mai phải làm gì để đưa cô trở về đây?

Nghĩ đến đây, lòng bà cụ dâng lên muôn vàn phiền muộn, sau đó nhìn vào cuốn sách trên bàn.

"Thôi, chuyện ngày mai để mai tính."

Bà cụ xoa trán, chuẩn bị đi nghỉ ngơi.

Thật ra cũng không hiểu tại sao, hôm nay khi nghe hàng xóm khen Trần Uẩn, bà lại cảm thấy tự hào.

Không được, nhất định bà bị trúng độc rồi. Không thể nghĩ nữa, đi ngủ thôi.

Hôm nay tiệm sách không có nhiều người, trước quầy cũng vắng khách, chủ tiệm nằm trên ghế ở cửa, lấy một chiếc quạt lá cọ che mặt để chắn nắng, đang ngủ gật.

Trần Uẩn mang theo túi vải, chậm rãi bước vào tiệm sách. Nhìn thấy chủ tiệm nhàn nhã như vậy, cô nhớ về những năm tháng còn nhỏ khi ở nông thôn, lúc đó tiệm nhỏ cũng như thế này.

Tiệm sách không lớn, chỉ khoảng tám mươi mét vuông, nhưng khá thoáng đãng.

Trên kệ sách, đa phần là sách giáo khoa và báo nổi tiếng, sách đọc nhàn nhã thì rất ít.

Phần còn lại là chỗ để bút viết.

Trần Uẩn đi quanh một vòng, đến khu vực sách giáo khoa. So với những loại sách phong phú ở hiện đại, số lượng sách ở đây thiếu đến đáng thương.

Cô mở sách và các đề thi, muốn xem độ khó của các kỳ thi ở thời đại này.

Môn tự nhiên là sở trường của cô, nhìn qua cô vẫn có thể nhớ lại các kiến thức cũ, Trần Uẩn hài lòng gật đầu.

Nhưng với môn văn, cô thực sự gặp khó khăn. Những câu hỏi quen thuộc nhưng dường như bị khóa chặt.

Trần Uẩn ôm cuốn đề thi, thở dài một hơi: "Quả nhiên, kiến thức không tự nhiên mà chạy vào đầu."