Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 80: Xuyên Qua Làm Bảo Mẫu

Chương 5: Thịt kho tàu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai người vừa đi vừa nói cười đến chợ, Trần Uẩn nhìn khu vực bán thịt, chọn lựa kỹ càng, rồi chọn được miếng thịt ba chỉ tươi ngon nhất.

Cô nghĩ chỉ có thịt ba chỉ thì chưa đủ, còn cần món thanh nhiệt để giải ngấy, vừa hợp ngày mùa hè ăn với cơm.

Sau đó, cô mua thêm khổ qua và một số nguyên liệu để làm món rau trộn.

Trong lúc chọn mua, Trần Uẩn nghĩ dến, bà cụ tuy trông mạnh khỏe nhưng thực ra cơ thể có chút yếu, cần làm vài món dược thiện để bổ dưỡng.

Với kinh nghiệm nhiều năm là chuyên gia ẩm thực, cô cũng biết chút ít về dược thiện. Thấy tiệm dược liệu gần đó, cô liền vào mua một ít dược liệu để tiện sau này nấu canh.

Khi thấy giỏ đồ đầy ắp, Trần Uẩn mới thôi ý định mua sắm. Cô đi đến bên ngoài chợ ngồi đợi thím Minh Thu, chưa ngồi lâu thì thím ấy cũng đến.

Thím Minh Thu cũng mua không ít, giỏ đầy ắp như cô. Trên xe, thím ấy nhìn thấy dược liệu mà Trần Uẩn mua, không hiểu liền hỏi:

“Cháu thấy không khỏe sao?”

Trần Uẩn nghe vậy có chúy sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống giỏ dượcliệu, lúc này mới hiểu ý thím ấy nên mỉm cười đáp.

“Cháu mua để bồi bổ sức khỏe cho lão phu nhân. Mùa hè oi bức làm giảm cảm giác thèm ăn, nên dùng dược liệu kết hợp nguyên liệu nấu ăn để làm vài món dược thiện, giúp bà ấy điều dưỡng thân thể.”

Nghe Trần Uẩn nói như vậy, thím Minh Thu mới nhận ra Trần Uẩn không đơn giản. Thời này bác sĩ cũng ít, vậy mà cô lại biết cách sử dụng dược liệu để nấu ăn, nhất định không phải là người bình thường.

Nghĩ đến không có thành công đào được người, không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Trần Uẩn không biết thím ấy đang nghĩ gì, thấy bà ấy im lặng không nói lời nào, cô liền quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài.

……

Về đến nhà, mở cửa không thấy bà cụ, ngược lại nhìn thấy trên bệ cửa sổ có bức thư pháp đang phơi. Nét bút sắc sảo nhưng ẩn chứa sức mạnh, có thể thấy người viết không hề do dự, hoàn thành tác phẩm trong một nét bút duy nhất, bộc lộ khí thế uy nghi.

Trần Uẩn cảm thấy kinh ngạc, chỉ qua bức thư pháp đã có thể nhận ra người này là người có tầm vóc lớn, không phải người thường có thể sánh được. Chỉ cần nhìn thôi đã khiến cô cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Trước đây ở hiện đại, cô từng thấy nhiều người viết thư pháp, cả trên các ứng dụng video ngắn cũng không ít, nhưng chưa từng có tác phẩm nào gây ấn tượng sâu sắc đến vậy.

Trần Uẩn lặng lẽ thưởng thức thêm một lúc, rồi quay đầu nhìn về phòng của bà cụ, lần đầu tiên cô cảm thấy bội phục bà.

Sau khi ngắm thêm vài phút, Trần Uẩn mới trở lại phòng bếp để chuẩn bị bữa trưa.

Trước khi nấu ăn, cô thường rửa sạch và chuẩn bị sẵn tất cả nguyên liệu. Khi chuẩn bị, cô nhận ra thiếu đường phèn, mà giờ đi mua thì không kịp nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ có thể đến nhà hàng xóm mượn, nhà khác cô cũng không quen thuộc, chỉ có thể đến nhà thím Minh Thu mượn.

Nghĩ đến việc thím ấy muốn công thức nấu ăn, cô liền trở về phòng viết công thức, rồi quay lại phòng bếp dùng gạo làm một túi nhỏ đồ ăn vặt để mang tặng cho thím ấy như một cách cảm ơn.

Nhà thím Minh Thu cạnh nhà của bà cụ Sở, Trần Uẩn gõ cửa đi vào, thím Minh Thu đang nấu cơm trưa.

Giữa làn khói bốc lên, bà ấy mời Trần Uẩn vào phòng khách nghỉ ngơi.

“Thím ơi, cháu đến mượn ít đường phèn.”

Thím Minh Thu vừa xào đồ ăn, vừa nói: “Đường phèn vẫn để ở chỗ cũ, cháu tìm đi.”

Cuối cùng, bị ớt làm cay mắt, thím Minh Thu lập tức đậy nắp nồi lại.

Trần Uẩn tìm thấy đường phèn ở chỗ cũ, thấy Thím Minh Thu đang luống cuống, cô liền chỉ điểm vài câu.

Thím Minh Thu thử làm theo, không còn bị cay mắt nữa, gương mặt lộ ra tươi cười, không khỏi càng thêm thích Trần Uẩn.

“Thím ơi, công thức cháu để trên bàn trong phòng khách rồi.”

“Ừ, lát nữa thím ra lấy.”

Dặn dò xong, Trần Uẩn đẩy cửa phòng bếp bước ra ngoài, vừa ra khỏi phòng bếp, cô cảm thấy không khí như tươi mới hơn hẳn.

Lúc này, cô mới hiểu ra, khi cô vừa đến nhà thím Minh Thu, chỉ đơn giản nấu một bữa cơm mà đã nhận được nhiều lời khen như vậy.

Hóa ra, thím Minh Thu không giỏi nấu ăn!

Nghĩ đến công thức mà mình đã để lại, Trần Uẩn cảm thấy vẫn chưa viết đủ chi tiết.

Thôi, ngày mai sẽ viết một phần khác gửi qua.



Trở lại phòng bếp, Trần Uẩn bắt đầu nấu món thịt kho tàu. Cô cho thịt ba chỉ vào nước sôi trần qua, rồi chuẩn bị dược liệu và các gia vị cần thiết.

Sau khi thịt trần qua nước sôi, nó không còn đỏ tươi nữa, Trần Uẩn dùng đũa kiểm tra, không nấu quá lâu, vừa vặn.

Cô cho thịt vào nước đá để rửa sạch, rồi lau khô nước, cắt thành các miếng vừa ăn.

Trần Uẩn rất tập trung vào việc nấu ăn, cũng hưởng thụ quá trình nấu ăn. Nhùn nguyên liệu nấu ăn từng chút một biến thành mỹ thực, chính là một loại hưởng thụ.

Khi thịt đã chuẩn bị xong, cô bắt đầu đun dầu, làm nước màu từ đường phèn. Cô dùng muôi rắc đường phèn vào chảo, nhìn đường chuyển màu dần dần, rồi từ lửa lớn chuyển sang lửa nhỏ.

Chỉ một lát sau, mùi đường ngọt ngào lan tỏa khắp căn phòng, Trần Uẩn dùng đũa thử độ mềm và thời gian đông đặc của đường.

“Gần xong rồi, cho thịt vào.”

Thịt nhiễm đường trở nên đỏ tươi, như thể cắn một miếng là có thể tan ngay trong miệng. Mùi thơm từ thịt bay lên, tạo cảm giác như đang lạc vào vương quốc mỹ thực.

Khi thịt và đường đã hòa quyện, Trần Uânt cho thêm hành tươi, hoa tiêu vào đảo đều, rồi cho các vị dược liệu thích hợp vào, bắt đầu hầm thịt.

Toàn bộ quá trình, Trần Uẩn rất bình tĩnh, thậm chí còn vui vẻ ngân nga hát.

Nhân lúc thịt đang hầm, Trần Uẩn xử lý cá, rắc gia vị lên, rồi cho vào nồi hấp.

Khi mọi thứ đã xong, nước trong nồi đã cạn hết.

Trần Uẩn mở nắp nồi lên, cúi xuống ngửi, mùi thơm của thịt ngay lập tức tràn ngập mũi, nhìn vào nồi thịt kho với màu sắc hồng nhuận và nước kho đang sôi lục bục.

Trần Uẩn hài lòng nói: “Cũng không tệ lắm.”

Cô múc thịt kho tàu ra, rồi xào thêm một phần cải thìa, liền có thể ăn được rồi.

Bà cụ đang ngồi trong phòng, đã sắp không nhịn nổi muốn xem Trần Uẩn xấu mặt, bà đã nghĩ đến cả lý do để Trần Uẩn có thể rời đi.

Nhưng chờ mãi vẫn chưa đến giờ ăn.

“Ngày hôm nay thật là dài.”

Nghĩ đến buổi tối chỉ có mình bà ở nhà, trong lòng liền vui vẻ trở lại. Dù sao thì món thịt kho tàu? Sợ là Trần Uẩn chưa từng thấy qua!

Trần Uẩn bưng đồ ăn ra bàn, cũng không biết rằng trong đại viện, mọi người đang bàn tán về cô, đặc biệt là nhà thím Minh Thu.

Nhà thím Minh Thu ở cạnh nhà bà cụ Sở, từ khi Trần Uẩn đến nấu cơm cho bà cụ, mùi thức ăn luôn bay sang nhà bà ấy, dẫn đến bụng đói mà không muốn ăn, người đều gầy đi vài cân.

Nguyên nhân chính là vì bà ấy không giỏi nấu ăn, trước kia còn có thể tạm chấp nhận.

Giờ đây, hai vợ chồng cứ ngửi mùi thơm của đồ ăn do Trần Uẩn nấu, nhìn vào đồ ăn trên bàn, quả thực không có chút thèm ăn nào.

Hôm nay lại đến giờ phút gian nan, thím Minh Thu nhìn các món ăn trên bàn, đã do dự mấy lần nhưng vẫn không thể ăn.

Bà nuốt nước miếng rồi đề nghị: “Hay là để ngày mai ông làm?”

Chú Lý nấu cơm có vẻ ngon hơn một chút, lại thêm công thức Trần Uẩn để lại.

Thím Minh Thu tin rằng bữa ăn ngày mai nhất định sẽ ngon hơn hôm nay, nếu không thì Tiểu Kỳ sẽ ghét bỏ bọn họ.

Chú Lý ngày thường say mê học thuật, không chú trọng lắm đến ăn uống, nhưng hiện giờ mỗi ngày ngửi mùi thức ăn lại phải ăn những món nhạt nhẽo.

Khiến ông ấy cũng chịu không nổi.

“Ngày mai để tôi làm, đúng lúc ngày mai không có tiết.”



Bà Trần cũng đã ngửi thấy mùi thơm này, hiện tại cảm thấy trong lòng ngứa ngáy. Sau mấy ngày quan sát, bà ta nhận ra mùi thơm này chắc chắn là từ nhà đối thủ một mất một còn Sở gia truyền tới.

Bà ta sống trong đại viện này nhiều năm và rất quen thuộc với nơi này. Trước khi Trần Uẩn đến, đại viện này chưa bao giờ có mùi thức ăn thơm như vậy.

Hiện giờ, chỉ cần ngửi mùi thơm này, bà ta cũng biết chắc chắn là đang làm món thịt.

Bà ta và bà cụ Sở vốn có chút không hợp, trước đây hai người đã có vài lần bất hòa, giờ đã nhiều năm trôi qua, lần đầu tiên bà ta cảm thấy hối hận trước sự lỗ mãng của mình.

Nếu không, bà ta đã muốn lấy công thức từ lâu rồi.

Giờ thì…

Bà Trần khuấy nồi canh, lần đầu tiên trách móc con trai mình không có bản lĩnh, không tìm được một bảo mẫu tốt như vậy.

……

Chen Yun chuẩn bị xong đồ ăn, chưa kịp gọi bà cụ, bà cụ đã tự động ra ngoài. Trần Uẩn liền múc cơm ra, mang đũa cho bà cụ, bà cụ bảo cô ngồi xuống ăn cùng.

Trần Uẩn cũng không khách sáo, hai người ăn cơm không nói gì.

Bà cụ nhìn vào chén thịt kho tàu, đầu tiên cầm đũa lên thử, bà muốn xem thử đồ ăn mà Trần Uẩn làm, có đúng như sự tự tin lúc đầu của cô không.

Nếu không thì…

Bà cụ kiềm chế khóe miệng mình lại.

Trong chiếc chén nhỏ, miếng thịt kho tàu trông rất ngon, màu sắc giống như món thịt kho tàu ở tiệm cơm quốc doanh, và mùi hương cũng không tệ.

Tuy nhiên, điều làm cho thịt kho tàu được yêu thích chính là cảm giác khi ăn, phải có độ béo vừa phải, mềm mịn, ngọt thơm, và độ ngọt của đường phèn phải vừa đủ.

Thông thường, thịt kho tàu nhìn khá ngon, nhưng sau khi ăn miếng đầu tiên, nhiều người lại không muốn ăn miếng thứ hai. Nguyên nhân chủ yếu là vì món ăn quá ngọt hoặc quá ngấy.

Bà cụ gắp lên một miếng, nhìn kỹ và nhận thấy màu sắc rất chuẩn, không biết hương vị sẽ như thế nào.
« Chương TrướcChương Tiếp »