Trần Uẩn đang suy nghĩ đến món ăn mình sẽ làm, không ngờ bà cụ lại lo lắng như vậy, lập tức tự tin nói: “Lão phu nhân yên tâm, cháu chắc chắn làm được. Tối nay sẽ để ngài và thiếu gia thưởng thức tay nghề của cháu.”
Bà cụ thấy cô đồng ý sảng khoái như vậy, lại dặn dò thêm: “Thêm nữa, ta thích yên tĩnh. Nếu không có việc gì, cháu cứ ở trong phòng. Cháu thấy sách trong phòng không?”
Trần Uẩn gật đầu, trong phòng cô có rất nhiều sách, lúc mới vào cô đã nghĩ nhân lúc bà cụ vui vẻ hỏi thử một chút, liệu cô có thể xem không.
Không ngờ bà cụ lại chủ động nhắc đến.
“Những sách đó cháu đều có thể xem.”
Nhớ đến nền giáo dục nông thôn, bà cụ nhíu mày không khỏi dạy bảo: “Con gái nên đọc nhiều sách, biết không?”
Trần Uẩn vội vàng gật đầu, cô đã nghĩ bà cụ là người nghiêm khắc, nhưng không ngờ bà cụ cũng không tệ lắm.
Lúc nhớ lại lý do mà thím Minh Thu giữ cô lại, Trần Uẩn hiểu tại sao thím ấy lại cười.
Bà cụ thấy Trần Uẩn cười, nhíu mày: “Cái chính là ta không thích nói chuyện với người thất học, rất mệt, cháu không có việc gì thì cứ đọc sách đi!”
Nói xong, bà cụ đứng dậy, Trần Uẩn cũng đứng lên theo.
Cô muốn hỏi bà cụ xem còn gì cần bổ sung gì không.
“Không có gì, mau đi nấu cơm đi! Nhớ kỹ, nhất định phải làm ăn ngon.”
……
Cua có thể làm cua xào cay, cá thì hấp. Những món còn lại thì làm món dễ tiêu hóa vì bà cụ đã lớn tuổi.
Trần Uẩn nhìn vào tủ lạnh, lấy ra đậu hũ trắng, thịt nạc, cua, cá, hành, gừng và tỏi.
Cô rửa sạch mọi thứ và đặt chúng sang một bên để chuẩn bị nấu.
Con cua rất lớn, cô cắt đôi, nhúng vào bột bắp và trứng, sau đó cho vào chảo dầu chiên. Khi dầu chạm vào cua, mùi thơm liền bốc lên, khiến hương vị cua nhanh chóng lan tỏa khắp phòng bếp, kèm theo tiếng dầu reo lên "ùng ục".
Trần Uẩn cẩn thận dùng đũa trở cua, nhìn thời gian không sai biệt lắm lập tức lấy cua ra bỏ vào đĩa.
Bà cụ đang đọc sách trong phòng, nhưng mùi cua chiên làm bà không thể tập trung. Bà đặt sách xuống, nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng bếp. Thấy Trần Uẩn nấu ăn một cách thành thạo, dường như còn rất hưởng thụ, bà có hơi ngạc nhiên.
Những con cua chiên vàng rực rỡ, trông thật giòn tan. Bà cụ nhìn không chớp mắt, mũi còn ngửi thấy mùi thơm, bà không ngờ Trần Uẩn thực sự biết nấu ăn, cua trước giờ bà chỉ biết hấp, không ngờ còn có cách chế biến này.
Rất mới lạ, nhưng không biết có ngon như mùi hương không?
Bà cụ bất giác nuốt nước bọt, sửng sốt một lúc rồi vội vàng quay về phòng.
Trần Uẩn đổ bớt dầu trong chảo ra, chuẩn bị bắt đầu xào cua. Cô để lại một ít dầu, đầu tiên phi thơm tỏi và các gia vị, khi mùi hương bốc lên, cô cho cua vào chảo.
Khi đảo đều, cua được phủ đều lớp nước sốt, nhìn mọng nước và quyến rũ như được nhuộm màu, làm người ta nhịn không được mà thèm nhỏ dãi.
Ngay cả con trùng thèm ăn của Trần Uẩn cũng bị câu ra ngoài.
Cô làm nhà phê bình ẩm thực nhiều năm, từng ăn cua đến chán. Vậy mà khi xuyên về thập niên 80, cô lại thấy háo hức như một cô gái nhỏ chưa từng thấy món này.
Trần Uẩn cười nhẹ lắc đầu, bày cua ra đĩa.
Không lâu sau, món đậu hũ cũng đã xong.
Nghĩ đến việc hôm nay các món đều nhiều dầu mỡ, mà lại đang là mùa hè, cần giải nhiệt, Trần Uẩn nhìn vào tủ lạnh, làm thêm món canh rau củ cho thanh mát.
Khi dọn đồ ăn ra, mùi thơm lan tỏa khắp phòng khách. Trần Uẩn tháo tạp dề, nhìn ra ngoài thì trời đã tối. Cô định gõ cửa hỏi bà cụ xem có phải nam chủ sắp về không, lần đầu gặp nhà đầu tư lớn trong truyện, cô cũng có chút mong chờ.
Nhưng chưa kịp đến cửa phòng bà cụ thì đã thấy bà từ ngoài bước vào, không còn vui vẻ như lúc đầu, mà gương mặt đầy lạnh lùng.
Hai người chạm mắt nhau, bà cụ nhìn thấy thức ăn trên bàn, lạnh lùng nói với Trần Uẩn: "Cháu tự ăn đi! Ăn xong thì dọn dẹp sạch sẽ."
Nói xong, bà đi thẳng qua người Trần Uẩn, "rầm" một tiếng đóng cửa phòng lại.
Trần Uẩn ít nhiều đoán ra điều gì đó, cô chia thức ăn thành hai phần, tự mình ăn tối và để phần còn lại trong bếp, nếu bà cụ đói thì có thể ăn sau.
Ăn xong, Trần Uẩn dọn dẹp phòng khách và bếp, sau đó về phòng. Cô ngước nhìn bầu trời đầy sao, lần đầu tiên ở thời đại này cô cảm nhận được sự chân thật và chút ít cảm giác thuộc về nơi này.
Nghĩ đến việc phải sống tại đây, cô càng quyết tâm phải cố gắng. Công việc đã xác định, vậy thì cứ tiết kiệm để thi đại học!
Nghĩ đến đây, Trần Uẩn lại thêm phần kỳ vọng vào cuộc sống sau này.
Sáng sớm, sương mù bao phủ khắp đại viện, Trần Uẩn kéo rèm cửa, một tia nắng chiếu vào phòng khiến cô hơi chói mắt, cô nhắm mắt một lát, rồi nhanh chóng mặc quần áo, dọn dẹp lại phòng.
Cô thích căn phòng gọn gàng, ngăn nắp.
Dọn dẹp xong, cô ra khỏi phòng, thấy lão phu nhân đã ăn mặc chỉnh tề, không biết đang viết gì ở bệ cửa sổ.
Trần Uẩn rời mắt, vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho lão phu nhân. Không lâu sau, cô đã nấu xong tô mì trứng cà chua.
“Lão phu nhân, ăn sáng thôi.”
Bà cụ đặt bút, đi đến bàn ăn, bắt đầu thong thả ung dung ăn bữa sáng.
Khi Trần Uẩn nấu ăn, cô thấy thức ăn trong tủ lạnh không còn nhiều, cần đi chợ mua thêm, nhân tiện cô hỏi lão phu nhân xem bà muốn ăn gì.
"Lão phu nhân, trưa nay bà muốn ăn món gì?" Bà cụ nghe thấy, lại nghĩ đến việc hôm qua bị lừa. Bà đã mời Trần Uẩn về vì cháu trai mình, không ngờ lại bị thằng nhóc thúi đó trêu chọc, giờ trong lòng đang bừng bừng tức giận!
Nghe Trần Uẩn hỏi, bà liền lợi dụng chuyện này để làm khó cô: "Muốn ăn thịt kho tàu."
Nói xong, bà đặt muỗng xuống rồi rời đi. Bà không tin một nha đầu đến từ nông thôn lại biết nấu món thịt kho tàu như trong tiệm cơm quốc doanh, dù sao nông thôn làm gì có thịt để ăn.
Nghĩ đến bữa trưa không thể nấu được, bà cảm thấy mừng thầm.
Bà lại hứng thú quay về tập viết, tiếp tục cầm bút viết chữ ở bệ cửa sổ.
Trần Uẩn thấy bà cụ hơi gầy, thịt kho tàu vừa lúc có thể bồi bổ thân thể cho bà, vì thế cô xách giỏ đi chợ.
……
Vừa mới đến đại viện, Trần Uẩn còn chưa biết chợ bán thức ăn ở đâu, định hỏi thăm người trong đại viện một chút.
Trần Uẩn đi đến cửa hàng tạp hóa, chưa kịp hỏi thì nghe thấy giọng nói thân thiết của thím Minh Thu ở phía sau.
"Trần Uẩn."
Chưa kịp quay đầu lại, cổ tay cô đã bị thím Minh Thu kéo lấy.
Nhìn thấy thím Minh Thu, Trần Uẩn cũng vui vẻ, thấy thím ấy xách giỏ đi chợ, lòng cô càng phấn khởi.
"Thím, thím cũng đi chợ sao?"
Thím Minh Thu thấy Trần Uẩn xách giỏ, nói: "Đúng là trùng hợp! Để thím dẫn cháu đi làm quen với chợ gia đình quân nhân, lần sau đi sẽ tiện hơn."
Nói xong, hai người khoác tay nhau đi. Vừa ra khỏi đại viện, bên ngoài đậu một chiếc xe quân đội. Trước xe có một binh lính trẻ mặc quân phục.
Binh lính tuổi không lớn, vẫn là một chàng trai trẻ.
Thím Minh Thu kéo Trần Uẩn lên phía trước, giới thiệu với cô: "Đây là xe chuyên dụng cho khu gia đình quân nhân. Quân khu chu đáo với người nhà chúng ta, cứ ba ngày sẽ có chuyến xe đưa mọi người đi chợ trong thành phố, hôm nay đúng là ngày thứ ba."
"Bên kia là cậu lính lái xe, sau khi xuất ngũ không chỉ làm thêm ở cửa hàng tạp hóa mà còn kiêm chức lái xe, Tiểu Tề làm người không tồi rất tốt bụng."
Trần Uẩn hiểu ra, không khỏi cảm thán sự chu đáo của quân khu.
Trên xe còn có vài người nhà khác, thím Minh Thu giới thiệu với Trần Uẩn: "Đây là vợ của đoàn trưởng Tần mới chuyển tới không lâu, cháu cứ gọi là chị Tiếu là được."
Chị Tiếu có vẻ vừa mới chuyển đến nên còn ngại ngùng, Trần Uẩn gật đầu chào chị ấy, chị ấy cũng gật đầu lại.
Thím Minh Thu giới thiệu với lão thái thái ngồi đối diện ổ trong xe: "Đây là mẹ của đội trưởng Triệu, cháu có thể gọi bà ấy bà Triệu."
Trần Uẩn nhẹ nhàng hô tiếng bà Triệu, bà Triệu chỉ đáp lại một cách thờ ơ.
Sau khi giới thiệu xong, thím Minh Thu quay sang Trần Uẩn nói: "Những người khác trong đại viện, có thời gian thím sẽ giới thiệu cho cháu."
Trần Uẩn cảm kích nhìn về phía thím Minh Thu, thím Minh Thu nắm lấy tay cô ý bảo cô đừng khách sáo.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, Tiểu Tề lái xe khởi động xe: "Mọi người ngồi yên nhé, chúng ta xuất phát."
Trần Uẩn ngắm cảnh vật lùi dần về phía sau, từ vùng ngoại ô hoang vắng dần tiến vào thành phố. Các con phố và ngõ ngách đều treo đầy khẩu hiệu đậm chất thời đại. Trên đường là những phụ nữ thành thị qua lại, họ chào hỏi nhau, dường như đều quen biết nhau.
Nhìn những người ấy, Trần Uẩn cảm thấy sự gắn bó thân tình giữa con người, khác xa với thời hiện đại nơi mọi người chỉ chú ý đến điện thoại mà bỏ qua giao tiếp.
Điều này khiến cô cảm thấy ấm áp.
Cô cùng thím Minh Thu đi dạo trên đường, gặp không ít người chào hỏi, thím Minh Thu cũng nhiệt tình đáp lại.
“Đi bên này, rau ở đây tươi hơn.”
Trần Uẩn còn đang thất thần, thím Minh Thu liền kéo tay cô, nói vối cô. Trần Uẩn hoàn hồn liền đi theo thím ấy rẽ sang hướng khác.
“Đi bộ nãy giờ mà thím vẫn chưa hỏi, cháu và lão phu nhân ở cùng nhau thế nào, bà ấy có làm khó cháu không?”
Nghĩ đến bà cụ, Trần Uẩn cảm thấy không tệ, bà không nói nhiều và cũng không có ý làm khó cô. Hai người ở cùng nhau cũng coi như không có trở ngại.
“Cũng ổn ạ, bà ấy đối xử với cháu không tệ.”
“Vậy là tốt rồi.”
Thím Minh Thu mở giỏ lấy ra một hộp quà, đặt vào giỏ của Trần Uẩn.
Cô không hiểu ý định của thím ấy, nhưng thấy món quà có vẻ giá trị, liền vội vàng từ chối: “Thím Minh Thu, như thế này không tiện đâu, cháu vô công bất thụ lộc.”
Thím Minh Thu giả vờ trợn mắt nhìn cô: “Đây không phải là quà cho không đâu, là chút lòng thành của nhà thím. Thật ra, cháu đã nấu hai bữa cơm cho gia đình thím, cả nhà thím ai cũng rất thích, đây là quà cảm ơn của thím và Tiểu Kỳ.”
Thấy cô còn định từ chối, thím Minh Thu lập tức nói: “Quà của bậc trưởng bối thì không thể từ chối, cứ nhận đi.”
Không còn cách nào khác, Trần Uẩn đành nhận hộp quà.
Thấy cô nhận, thím Minh Thu mỉm cười nói: “Nhưng thím thật sự có một việc mà chỉ có cháu mới làm được.”
Vừa nói xong, thím Minh Thu mới nhận ra lời này không thích hợp, thật là muốn vả miệng, cũng do Tiểu Kỳ cứ hối thúc bên tai bà ấy.
“Thím cứ nói ạ, đừng ngại.”
Thấy Trần Uẩn không để tâm, thím Minh Thu thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện là, thím muốn xin công thức món ăn hôm trước cháu làm.” Thím Minh Thu cảm thấy hơi ngại, dù sao đây là đồ vật cơ mật.
“Đương nhiên, nếu cháu thấy không tiện thì thôi, sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta, cháu đừng hiểu lầm.”
“A! Có gì đâu, thím ơi, về nhà cháu sẽ viết cho thím.” Vừa rồi thấy thím Minh Thu nghiêm túc như vậy, Trần Uẩn còn tưởng chuyện gì quan trọng, hóa ra chỉ là chuyện này.
“Vậy thì tốt quá rồi, chị em tốt, thím nhận con là em thím rồi đấy.”
……