Từ hôm qua đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Trần Uẩn ăn một bữa tử tế.
Bên cạnh, Tiểu Kỳ chớp chớp đôi mắt to, gắp cho Trần Uẩn một miếng sườn, giọng nói ngọt ngào: "Chị ăn thịt đi."
Trần Uẩn nhận lấy, gắp cho Tiểu Kỳ một miếng dưa chuột: "Kỳ Kỳ, thử món này đi."
Tiểu Kỳ lộ ra cười tươi rói, ngọt ngào nói với Trần Vận: "Cảm ơn chị."
Thím Minh Thu và giáo sư Lý bị Tiểu Kỳ chọc cười, cảm thán: "Tiểu Kỳ chưa từng gắp đồ ăn cho ông bà đâu! Xem ra Tiểu Kỳ rất thích chị A Uẩn!"
Tiểu Kỳ cầm muỗng ăn cơm: "Chị nấu ăn ngon lắm, Kỳ Kỳ thích chị."
Lập tức người một nhà đều bật cười.
Nghe vậy, Trần Uẩn cảm thấy thỏa mãn trong lòng, như một đầu bếp thực thụ.
Cô nhìn chú Lý, rồi lại nhìn thím Minh Thu và Tiểu Kỳ, thấy mọi người đều ăn ngon lành. Cuối cùng, ngay cả canh trứng cũng được chú Lý ăn cùng cơm.
Thím Minh Thu cười nói: "Bữa cơm này của A Uẩn còn ngon hơn cả tiệm cơm quốc doanh, ăn đến no căng bụng rồi."
Nghe vậy, Trần Uẩn đỏ mặt, đứng dậy chuẩn bị dọn chén đĩa.
Vừa đứng lên, thím Minh Thu đã ngăn cô lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho chú Lý. Chú Lý liền đứng dậy dọn dẹp chén đĩa.
Thím Minh Thu ngồi lại trên ghế, suy nghĩ về từng hành động của Trần Uẩn, trong lòng bà nảy sinh một ý tưởng.
Quan trọng nhất là Tiểu Kỳ cũng rất thích cô, thấy Tiểu Kỳ gần như leo lên lòng Trần Uẩn, thím Minh Thu bế bé lên.
"Ngoan nào, đừng làm chị sợ."
Trần Uẩn véo má Tiểu Kỳ rồi nói: "Không sao đâu, chị thích Tiểu Kỳ mà."
Thím Minh Thu bế tiểu Kỳ, nói với Trần Uẩn: "Nếu cháu không tìm được việc, thì làm bảo mẫu ở nhà thím có được không?"
Trần Uẩn cẩn thận suy nghĩ, đây quả là một quyết định tốt, mà ở nhà thím Minh Thu còn có cả một vị giáo sư nữa.
Sáng sớm, bà cụ Sở vừa mới rửa mặt xong thì nghe tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc".
Nhà bà ít khi có ai gõ cửa, vậy mà hai ngày nay, ngày nào cũng bị gõ, bà cảm thấy hơi phiền.
Bà thầm nghĩ, có phải cô gái đó vẫn chưa từ bỏ không nhỉ. Cũng dễ hiểu thôi, lần trước nghe cháu trai bà nói qua điện thoại, cô gái kia là từ nông thôn lên.
Vừa nhìn thấy căn nhà rộng rãi đẹp đẽ thế này, cùng những người phụ nữ trong đại viện ăn mặc sang trọng, có lẽ muốn nài nỉ ở lại cũng là bình thường.
Nghĩ vậy, bà chuẩn bị một số lời, muốn chặt chứt ý niệm của cô gái kia.
Không ngờ, vừa mở cửa ra, người đứng bên ngoài lại là một chàng trai khoảng hai mươi tuổi, diện mạo đoan chính, khiến bà nhất thời không phản ứng kịp.
Thấy lão phu nhân không nói gì, Tiểu Tề lên tiếng trước: "Bà Sở, cháu bà gọi điện qua đấy ạ."
Người đứng trước cửa chính là Tiểu Tề ở tiệm tạp hóa của đại viện, ai trong khu cần gọi điện đều phải đến nhà anh ta.
Nghe vậy, bà cụ tỉnh táo lại, liếc nhìn anh chàng trẻ tuổi trước mặt, không vui nói: "Còn không tránh ra, đứng đực ở đây làm gì?"
Tiểu Tề nhất thời không hiểu, đến khi hiểu ra liền bước sang bên phải, nhường lối cho bà cụ đi trước.
Bà Sở chống gậy đi đằng trước.
Hai người đi vào buồng điện thoại.
Vợ của Tiểu Tề, Chu Ngọc, nhanh chóng đưa điện thoại cho bà cụ. Thời đại này tiền điện thoại rất đắt, chỉ có gia đình giàu có như nhà bà cụ Sở mới có thể để điện thoại mở sẵn mà không ngắt.
Vì thế, Tiểu Tề và Chu Ngọc rất nhẫn nại với tính khí thất thường của bà cụ Sở, coi bà như người mang tiền đến cho bọn họ.
Thấy bà cụ tới, cả hai liền mỉm cười niềm nở.
Bà cụ nhận điện thoại, nhưng giọng điệu không mấy vui vẻ. Bà vừa cầm điện thoại vừa chống gậy, trách móc: "Đi xa rồi còn gọi điện thoại về làm gì? Học theo ba con đi, có bao giờ gọi điện đâu."
Nhà họ Sở ngoài ông cụ Sở đi lính, còn lại đều làm kinh doanh, ba của Sở Thanh Ngọc là một thương nhân nổi tiếng. Nhờ có ông ấy, nhà họ Sở mới có được chỗ ở tốt như vậy.
Hơn nữa, ông ấy cũng quyên góp tiền cho quân đội, đó là một trong những lý do bà cụ Sở được người ta kính trọng.
Nhưng bà cụ Sở không thích điều đó, hiện tại cháu trai Thanh Ngọc cũng theo nghề kinh doanh, thường xuyên xa nhà, bà cụ rất không hài lòng.
Vì thế, giọng nói của bà dành cho bọn họ chẳng mấy tốt đẹp.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nịnh nọt, làm nũng: "Bà ơi, này không phải là con nhớ bà sao! Đi ra ngoài lâu như vậy mới thấy bà là tốt nhất, ngày mai con muốn về nhà một chuyến, bà phải làm món ngon đợi con đấy nhé!"
Bà cụ im lặng, đầu dây bên kia liền vang lên giọng làm nũng kiêu ngạo của Sở Thanh Ngọc: "Bà đừng bảo là không làm được nhé, con đã thuê bảo mẫu rồi mà."
Nghe giọng điệu làm nũng, cuối cùng bà cụ Sở cũng mềm lòng: "Được rồi, thằng nhóc thúi, nếu trở về, tất nhiên sẽ có phần cho con ăn, để bảo mẫu làm cho con là được chứ gì!"
"Bà là tốt nhất!"
Cúp điện thoại, bà cụ Sở nhìn Tiểu Tề và Chu Ngọc hỏi: "Cô gái tối qua vào đại viện có phải đã trở về rồi không?"
Nghĩ đến đây, bà cụ Sở lại thấy hơi lo lắng, nếu cô ấy về rồi, bà cũng không biết phải đi đâu để tìm người.
Chu Ngọc đáp: "Chưa về đâu bà ạ, vẫn ở nhà thím Minh Thu đấy!"
"Bà không biết đâu, cô gái đó nấu ăn ngon lắm, mùi thơm bay khắp đại viện làm mọi người thèm nhỏ dãi."
Bà cụ nhìn về phía Chu Ngọc, thầm nghĩ: vậy thì tốt rồi, vừa lúc để thằng nhóc thúi kia có lộc ăn.
…
Đến trước cửa nhà thím Minh Thu, bước chân của bà cụ không nhanh như thường ngày. Nhìn thấy cánh cửa trước mặt, vài lần bà đưa tay lên rồi lại hạ xuống, nghĩ đến cháu trai còn đang đợi mình, bà cụ cắn răng chuẩn bị gõ cửa.
Cửa vừa hé mở.
Trần Uẩn nhìn thấy bà cụ Sở, tưởng bà đến tìm thím Minh Thu.
"Thím Minh Thu, bà Sở tới rồi."
Trần Uẩn nhích người qua một chút, ý bảo bà cụ vào nhà ngồi.
Nghe tiếng động, thím Thu Minh đang định ra thì bà cụ đã lên tiếng trước.
"Tôi không tìm Minh Thu, tôi tới tìm cháu." Bà cụ không rảnh lo ngại ngùng, nói thẳng: "Cháu có thể ra ngoài nói chuyện một lát không?"
Trần Uẩn lau tay vào tạp dề, đi theo bà cụ đến nhà bà.
Nhà bà cụ Sở trang trí nhà theo phong cách cổ điển, mang lại cảm giác yên tĩnh. Trong đại sảnh có treo rất nhiều tranh thư pháp, khiến người nhìn vào cảm thấy bình an và thư thái.
Trần Uẩn không chỉ yêu thích ẩm thực mà còn rất thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật cổ điển này.
Một góc trong đại sảnh là bệ cửa sổ, nơi đặt bút mực và giấy, Trần Uẩn nhận thấy mực trên đài vẫn còn chưa khô, liền biết bà cụ thường xuyên sử dụng nó.
Sau khi ngồi xuống, bà cụ bắt đầu nghiêm túc đánh giá Trần Uẩn, mới gặp liền cảm thấy nha đầu này mi thanh mục tú, nhìn rất dễ chịu, càng nhìn càng cảm thấy thuận mắt.
Bà cụ ngừng lại một chút, rồi lên tiếng: “Ta muốn một lần nữa thuê cháu đến làm bảo mẫu.”
Trần Uẩn kinh ngạc: “A?”
Bà cụ nhận thấy sự kinh ngạc của Trần Uẩn, mặt hơi đỏ lên. Nghĩ đến cháu trai, bà cụ không ngại ngùng nữa, trực tiếp đề nghị: “Mỗi tháng cháu sẽ nhận được 50 đồng tiền lương, nếu làm tốt sẽ có thưởng. Công việc ở Sở gia là chỉ cần chăm sóc ba bữa ăn mỗi ngày cho ta, cộng thêm quét tước vệ sinh là được.”
“Cháu không cần dọn dẹp mỗi ngày, chỉ cần dọn dẹp một chút là được, bởi vì mỗi tuần sẽ có người giúp việc đến làm vệ sinh tổng thể. Công việc chính của cháu là mua đồ ăn, nấu nướng và chăm sóc ta.”
Bà cụ nói xong, liền chờ Trần Uẩn trả lời.
Trần Uânt suy nghĩ một chút rồi nói: “Lão phu nhân, cho cháu chút thời gian suy nghĩ thêm.”
Bà cụ hơi ngạc nhiên, bà đã nghĩ Trần Uẩn sẽ lập tức đồng ý, dù sao bà cũng đã gặp nhiều người sẵn sàng vì lợi ích.
Thấy Trần Uẩn không bị lợi ích làm mờ mắt, bà cụ cảm thấy hài lòng.
Bà cụ thầm gật đầu: “Ta sẽ đợi câu trả lời của cháu, nhưng đừng để lâu quá.”
Trần Uẩn mỉm cười gật đầu: “Muộn nhất, buổi tối cháu sẽ trả lời cho ngài.”
……
Trần Uẩn quay lại nhà thím Minh Thu, thím Minh Thu đang chuẩn bị đưa Tiểu Kỳ đến lớp học, thấy Trần Uẩn trở về thím Minh Thu có chút ngạc nhiên.
Giáo sư Lý nhìn thấy Trần Uẩn đến, liền biết thím Minh Thu muốn nói chuyện với cô, nên chủ động đưa Tiểu Kỳ đi học.
“Bà cụ gọi cháu về phải không?” Thím Minh Thu và Trần Uẩn đi vào phòng khách ngồi xuống.
Trần Uẩn gật đầu.
“Ha ha.”
Thím Minh Thu bật cười: “Thím đã đoán bà cụ không thể chờ nổi một ngày mà đã thay đổi quyết định rồi.” Thấy ánh mắt ngạc nhiên của Trần Uẩn, thím Minh Thu hơi thu lại nụ cười.
“Cháu đi đi! Dù sao cháu cũng là người mà Thanh Ngọc mời về. Tối qua giữ cháu lại, chính là đợi bà cụ mời cháu qua. Tiểu Kỳ rất thích cháu, nhà lại gần, không có việc gì thì cứ đến chơi nhé.”
Thím Minh Thu nhìn ra sự do dự của Trần Uẩn, nắm lấy tay cô, nói với giọng ân cần:
“Công việc ở nhà bà cụ dễ dàng hơn ở đây, đương nhiên chúng ta cũng rất thích cháu. Cháu có thể suy nghĩ về việc đi qua bên đó. Thím chỉ muốn cháu không cảm thấy có gánh nặng, đừng lo lắng là mình tổn thương chúng ta.”
Hốc mắt Trần Uẩn có chút nóng, ôm thím Minh Thu: “Thím.”
“Được rồi, từ đầu đến cuối cháu cũng không có đồng ý ở lại, mau đi thu dọn đồ đạc đi!”
Thím Minh Thu mỉm cười nói.
Trần Uẩn chưa bao giờ lấy đồ đạc ra, hai người nhanh chóng thu xếp và lại mang hành lý đến nhà bà cụ Sở.
Lần này, bà cụ đang ngồi trên ghế bập bênh phơi nắng, mắt đeo kính tơ vàng, bên cạnh bàn có một cuốn sách úp mặt.
Nghe thấy tiếng động, bà cụ mở mắt ra, nhìn thấy Trần Uẩn lại đây, bà từ từ ngồi dậy.
“Cháu đi theo ta!”
Trần Uẩn mang hành lý đi theo bà cụ, bà cụ dẫn cô đi vào một phòng ở tầng một.
Phòng khá rộng, ngoài một chiếc giường lớn còn có một chiếc bàn làm việc và một giá sách đầy sách. Bên cạnh là một cái tủ quần áo lớn, đủ để Trần Uẩn cất quần áo mang theo.
Bà cụ nhìn hành lý của Trần Uẩn, rồi nói: “Cháu cất xong quần áo rồi qua đây!”
Trần Uẩn gật đầu, nhanh chóng sắp xếp đồ đạc của mình. Nhìn chiếc chăn trên giường, cô sờ thử cảm thấy rất thoải mái, có vẻ như nó vừa mới giặt xong, không cần thay mới.
Sau khi sắp xếp xong, Trần Uẩn đi đến bên cạnh bà cụ.
Bà cụ tháo mắt kính xuống, dặn dò Trần Uẩn: “Bữa tối cháu trai ta sẽ về, cháu lấy một ít thức ăn trong tủ lạnh mà nấu.”
“À, cháu trai ta thích ăn cua và cá hấp, thêm hai món ăn nhỏ và một bát canh, hiểu chứ?”
Bà cụ nhìn Trần Uẩn với ánh mắt lo lắng, thầm nghĩ: Không biết nha đầu này có biết làm hay không, dù sao cũng xuất thân từ nông thôn.
Mặc dù trẻ em nông thôn trưởng thành sớm, nhưng không biết cô có thể nấu những món như cá hấp và cua không?
Nghĩ đến lời của Chu Ngọc, bà cụ cũng không quá tin tưởng Trần Uẩn sẽ biết làm.
Bà cụ tiếp tục nói: “Cá hấp và cua cháu biết làm không? Nếu không thì đổi lại làm món ăn sở trường của cháu.”
Cháu trai thật vất vả mới trở về một lần, bà cụ cũng không muốn cháu trai ăn không ngon.