Chương 2: Vào đại viện

Ngày hôm sau, sương mù trên núi vẫn chưa tan, bên ngoài quân khu đại viện.

Trần Uẩn mang theo hành lý mới mua đứng bên ngoài, cô đến nhà bà cụ Sở làm bảo mẫu, nhưng không có số điện thoại liên lạc.

Cô cũng không biết nhà bà ấy ở đâu.

Trần Uẩn đang định hỏi thăm người qua đường thì một giọng nói từ phía sau vang lên.

"Cô gái, cháu đến thăm họ hàng sao?"

Trần Uẩn quay đầu lại, thấy một người phụ nữ ăn mặc hiện đại đang nói chuyện với cô, bà ấy có tóc xoăn nhẹ, mặc áo dài màu xanh và tay xách một giỏ rau, có lẽ bà ấy vừa đi chợ về.

Trần Uẩn mỉm cười trả lời: "Thím, cháu đến làm bảo mẫu cho bà cụ Sở, cháu tên là Trần Uẩn."

"Bảo mẫu? Thời thượng như vậy? Sở lão phu nhân thật có phúc khí!"

"Ồ, vậy thì vào đây đi! Sau này chúng ta là hàng xóm rồi, cháu cứ gọi tôi là thím Minh Thu nhé, nhà họ Sở là gia đình nổi tiếng trong khu này đấy. Nhìn kìa! Cái nhà lớn nhất chính là nhà họ Sở."

Thím Minh Thu chỉ vào ngôi nhà cao hai tầng, được xây bằng gỗ, trông giống như một tứ hợp viện, chỉ là không có bốn mặt vây quanh.

Ở nơi này, rất nhiều người sống trong cảnh nghèo đói, sống ngày nào hay ngày nấy. Nhưng nhà họ Sở lại sống trong một ngôi nhà lớn như vậy, lại còn có bảo mẫu.

Đúng là không thể chỉ dùng từ "giàu có" để miêu tả.

"Cảm ơn thím, vậy cháu đi trước đây."

Trần Uẩn chào tạm biệt thím Minh Thu.

Thím Minh Thu lập tức kéo cô lại: "Cô gái đừng vội, nhà thím cũng gần đây, thím sẽ đưa cháu qua, vì người nhà họ Sở đều đi vắng, trong nhà chỉ còn lão phu nhân thôi, bà ấy hơi khó gần."

Cô gái nhỏ có khuôn mặt dịu dàng, làn da đỏ hồng vì phơi nắng lâu, trông có vẻ dễ bị bắt nạt.

Thím Minh Thu thấy cô ăn mặc không quá đắt nhưng lại rất thỏa đáng. Một bộ áo trắng, quần đen, nhìn rất giỏi giang lại không mất đi sự dịu dàng.

Đây chính là kiểu ăn mặc thím Minh Thu thích, vì thế bà ấy cũng nguyện ý giúp đỡ cô gái nhỏ.

"Cảm ơn thím Minh Thu," Trần Uẩn không khách sáo, vì mới đến đại viện nên cô không quen, có người quen dẫn đường tốt hơn.

Trần Uẩn lộ ra nụ cười ngoan ngoãn với thím Minh Thu.

Hai người đi chậm rãi về phía trước, binh lính đi ngang qua đều chào thím Minh Thu, có thể thấy bà ấy rất được lòng mọi người trong đại viện.

Khi đến nhà họ Sở, thím Minh Thu nhìn Trần Uẩn một chút rồi dặn dò: "Bà cụ tính tình không được tốt lâm, sau này nếu bà ấy nói gì, cháu đừng để trong lòng nhé."

Trần Uẩn vội vàng nói không sao.

"Bang bang bang"

Ba tiếng gõ cửa vang lên, Trần Uẩn cảm thấy vừa hồi hộp vừa lo lắng.

Không lâu sau, cửa mở, một bà cụ đầu tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn xuất hiện. Bà ấy có dáng người hơi còng nhưng đôi mắt lại sắc bén có thần, như thể có thể nhìn thấu lòng người.

Thím Minh Thu thấy bà cụ mở cửa, liền lùi sang một bên, giới thiệu với bà cụ Sở: "Lão phu nhân, đây là bảo mẫu mới tới của nhà bà, tên là Trần Uẩn."

Thím Minh Thu kéo tay Trần Uẩn, nhẹ nhàng giới thiệu: "Đây là bà Sở, người sẽ thuê cháu."

Bà cụ nhìn cô gái đứng trước mặt, vẻ mặt không vui, nhìn thím Minh Thu rồi lại nhìn Trần Uẩn: "Tôi không cần bảo mẫu."

Chưa để Trần Uẩn kịp nói gì, trực tiếp lấy ra hai mươi đồng tiền đưa cho cô.

"Cháu cầm tiền này mà đi tìm việc khác đi."

Chưa kịp nói thêm lời nào, cửa đã "rầm" một cái đóng lại ngay trước mặt Trần Uẩn.

Trần Uẩn cúi đầu nhìn số tiền trong tay, ngẩn ngơ một lúc, cô thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô cho rằng tính tình bà cụ không tốt nhưng ít nhất cũng sẽ cho cô vào nhà, này..... cửa còn không vào được?

Thím Minh Thu đứng bên cạnh, có vẻ đã quen với tình huống này, kéo tay Trần Uẩn nói: "Nhà thím ở gần đây, trước tiên đến nhà thím ngồi nhé, đừng lo, ngày mai thím sẽ giúp cháu hỏi lại."

Trần Uẩn nhìn mặt trời chói chang, nếu ra ngoài lúc này, chắc chắn sẽ bị say nắng.

Cô nghĩ một lúc rồi đồng ý lời thím Minh Thu.

Nhà thím Minh Thu cũng không thua kém gì nhà lão phu nhân, toàn bộ đều là đồ nội thất bằng gỗ, bước vào có thể ngửi thấy mùi gỗ thơm đặc trưng.

"A Uẩn, vào đi."

Thím Minh Thu giúp Trần Uẩn cất hành lý.

"Cháu ngồi đi, từ xa tới chắc mệt rồi phải không?"

Thím Minh Thu rót một ly nước cho Trần Uẩn, cô nhận lấy và uống một ngụm.

Đang định nói chuyện, Trần Uẩn thấy thím Minh Thu có vẻ muốn nói nhưng lại thôi, cô kéo tay bà ấy: "Thím, có chuyện gì cứ nói ạ."

Trần Uẩn nhìn theo ánh mắt thím Minh Thu về phía bếp, rồi thấy thím ấy ngượng ngùng sờ mũi và nói: "A Uẩn, cháu làm bảo mẫu, nấu ăn chắc là ngon lắm nhỉ!"

"Cháu cũng biết nấu vài món thường ngày thôi ạ." Trần Uẩn đáp thản nhiên, dù sao hành động của cô lúc này cũng sẽ ảnh hưởng đến diễn biến sau này.

Thím Minh Thu nghe xong như trút được gánh nặng, lập tức kéo cô vào bếp, lấy tạp dề quàng lên người cô rồi đẩy cô về phía bếp.

"Phần bên trong giao cho cháu nhé."

Trần Uẩn có chút ngơ ngác khi bị thắt tạp dề, phải đứng ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại. Cô mở tủ lạnh và thấy tủ đầy ắp, thịt và rau đều có, nhìn đống rau thịt phong phú này, Trần Uẩn lâu rồi mới cảm thấy đói bụng.

Cô chọn vài món rồi lập tức rửa rau và bắt đầu nấu ăn.

Thật ra từ hôm qua đến giờ, cô chưa được ăn một bữa ra hồn.

"Thím Minh Thu, cháu làm ba món ăn và một món canh được không ạ?" Trần Uẩn vừa chuẩn bị nguyên liệu vừa hỏi ra ngoài.

"Được, được hết, nhà chỉ có thím, chú cháu và một đứa cháu gái thôi."

"Cháu cứ làm đi, thím đi đón cháu gái ở lớp mẫu giáo đây."

Nghe tiếng đóng cửa.

Trần Uẩn lấy ba miếng sườn chặt ra, định làm sườn xào chua ngọt, lấy thêm cà chua và trứng gà, chuẩn bị làm món trứng xào cà chua. Cuối cùng làm thêm món dưa chuột trộn và một bát canh rau xanh.

Sau khi rửa sạch nguyên liệu, cô mở bếp, đem sườn trần qua nước sôi.

Cô đập trứng, khuấy đều rồi cắt sẵn cà chua. Cà chua đỏ mọng, mùi thơm ngọt ngào, Trần Uẩn làm nhà phê bình ẩm thực nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên ngửi thấy mùi cà chua kí©h thí©ɧ như vậy.

Ngửi thôi cũng biết đây là cà chua tự nhiên, không giống như loại trồng bằng công nghệ hiện đại.

Sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu, cô mở bếp bên cạnh, đổ dầu vào chảo, trứng vừa vào chảo, dầu đã sôi bắn tung tóe, trứng vàng óng tỏa mùi thơm.

Đồ vật ở thập niên 80 đúng là thơm thật!

Nhìn cà chua đỏ tươi, Trần Uẩn không tự chủ được mà chảy nước miếng. Hồi nhỏ cô từng ăn cà chua sống, nhưng khi lớn lên thì không còn cảm giác như vậy nữa.

Chờ cà chua và trứng hòa quyện, dầu trong chảo sôi lên từng bọt, trứng được rán vàng ruộm, một mùi thơm chua chua ngọt ngọt liền bay ra.

Giữa mùa hè nóng bức này, quả thực kí©h thí©ɧ vị giác.



“Mùi gì thơm thế nhỉ!”

Nhóm phụ nữ trong đại viện trong không chịu được, không ngừng dùng cái mũi ngửi ngửi, muốn xem nhà nào đang nấu món ngon.

"Nghe mùi này giống như nhà của giáo sư Lý." Người con dâu nhà họ Tần nói với bà Trần.

"Không thể nào, bà không phải biết Minh Thu sao, mỗi lần nấu ăn là muốn nổ tung bếp, sao mà nấu ra mùi thơm thế này được."

Người con dâu nhà họ Tần cũng nghĩ vậy, thím Minh Thu cái gì cũng tốt, chỉ có nấu ăn là hơi tệ.

Giáo sư Lý mỗi lần giảng dạy xong đều phải về nhà tự nấu ăn, chẳng bao giờ được ăn món thím Minh Thu nấu.

Nhưng rốt cuộc là ai đang nấu ăn vậy!

Thơm quá đi mất.

……

Đang nấu ăn, Trần Uẩn căn bản không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, cô vừa vớt sườn ra khỏi nồi, đổ nước sốt đặc chế lên.

Sườn trong nước sốt bóng loáng, vàng óng ánh, phảng phất cắn một miếng liền tan ngay.

Trần Uẩn nhìn món ăn mình làm ra rất hài lòng, cô vừa hát vừa bưng sườn lên bàn ăn chờ thím Minh Thu về.



Thím Minh Thu đón cháu gái, hai người nắm tay nhau đi vào đại viện, vừa hay gặp giáo sư Lý tan làm về.

Giáo sư Lý thấy vợ, đi tới xoa đầu Tiểu Kỳ hỏi: “Cơm nấu xong chưa?”

Thím Minh Thu không đáp, ra vẻ thần bí: “Một lát nữa ông sẽ biết, đảm bảo sẽ không làm ông thất vọng.”

Ba người đi vào đại viện, nhất là khi tới gần nhà, thấy hôm nay trong đại viện đặc biệt náo nhiệt, trong không khí còn thoang thoảng mùi thơm của đồ ăn.

Thím Minh Thu đoán được chuyện gì, ngày thường mọi người đều chướng mắt đồ ăn chính mình nấu, hôm nay coi như đáp trả rồi.

Thím Minh Thu hơi đắc ý, đi ngang qua những người khác và cảm thán: “Ôi, mùi gì mà thơm thế này!”

Giáo sư Lý cũng ngửi thấy mùi thơm, đáp lại vợ: "Không tồi, đại viện có đầu bếp mới đến sao?"

Thím Minh Thu nghe giáo sư Lý nói vậy, lấy tay che miệng cười khẽ, không đáp lời.

Bà Trần cũng không chịu được mùi thơm này, nghe thấy thím Minh Thu nói, bà ta không nhịn được mỉa mai: “Đắc ý cái gì, cũng không xem lại tay nghề nấu nướng của mình.”

“Bà Trần, chuyện này không cần bà lo đâu.”

Thím Minh Thu bế Tiểu Kỳ về nhà, mở cửa thấy Trần Uẩn đã dọn sẵn chén đũa, bà cố tình mở cửa to hơn để khoe, lớn tiếng nói:

“A Uẩn, cháu làm đồ ăn thơm quá đi!”

“Lúc nãy mọi người đều đang bàn tán về cháu đó!”

Lúc này những người khác mới biết, thì ra là nhà thím Minh Thu, nhớ lại những lời bàn tán lúc nãy, ai nấy đều xấu hổ mà bỏ đi.

Đặc biệt là bà Trần, xoay người liền đi về nhà.

Trần Uẩn hoàn toàn không biết chuyện này, còn tưởng thím Minh Thu cố ý giới thiệu tài nấu nướng của mình, trong lòng càng biết ơn bà ấy.

Thím Minh Thu đúng là người tốt, là một người rất nhiệt tình.

“A Uẩn, đây là chú Lý,” thím Minh Thu chỉ giáo sư Lý, rồi nói với Trần Uẩn: “Đây là Tiểu Kỳ.”

“Tiểu Kỳ, cơm chị nấu có thơm không nào?”

Tiếng nói ngọt ngào của đứa bé vang lên: “Thơm, bà ơi, con muốn ăn cơm!”

Cả nhà cười khúc khích, cuối cùng chú Lý ngồi vào chủ vị, bới cơm: “Vậy thì ăn cơm thôi nào!”

“Nào, công thần của chúng ta ngồi ở đây nhé.”

Trần Uẩn ngồi cạnh Tiểu Kỳ.

Mùi thơm quyến rũ của các món ăn truyền vào mũi mỗi người, người nhà họ Lý vốn thích vừa ăn vừa trò chuyện, hôm nay cũng chẳng ai buồn nói chuyện, chỉ mải gắp đồ ăn.

Trần Uẩn cũng không khách sáo, ăn một miếng trứng xào cà chua, cảm giác như sống lại, từ miệng đến dạ dày, cả người đều thỏa mãn.