Ngày mùa hè, tiếng ve kêu râm ran.
Trong một căn phòng cũ nát và hở gió, một cô gái gầy gò nằm trên chiếc giường rách rưới, nhìn kỹ, có thể thấy làn da cô trắng nõn, đôi mày nhíu lại như đang ngủ không yên, chiếc chăn trên người cô đã bạc màu, cứng ngắc như một tảng đá.
Giữa tiếng ve râm ran ồn ào, cô gái khó chịu kéo chăn trùm kín đầu, bỗng nhiên, cô mở mắt ra.
Chăn gì mà hôi thế.....
Không đúng.
Đây là đâu?
Cảm nhận được giường cứng như sắt và quần áo thô ráp làm cô ngứa ngáy khó chịu. Trần Uẩn dụi dụi mắt, nhìn quanh căn phòng trống trơn, rách nát, không có lấy một món đồ đạc tử tế, cửa sổ hỏng, mái nhà cũng bị thủng lỗ chỗ.
Chẳng lẽ.... cô bị lừa bán đến đây sao?
Cô cúi xuống nhìn bản thân, trên người mặc một chiếc áo cũ kỹ không biết làm từ loại vải gì, vừa bẩn vừa bám dính, chiếc quần chắp vá chằng chịt, rộng thùng thình và lôi thôi.
Khi Trần Uẩn còn đang ngơ ngác, cửa bỗng phát ra tiếng kẽo kẹt và bị đẩy ra.
Một cô gái với hai bím tóc bước vào, cũng gầy gò đến mức có thể thấy rõ cả xương. Đặc biệt là chiếc cằm nhọn hoắt, sắc bén như thể có thể đâm chết người, khuôn mặt vàng vọt và hơi đen. Dù quần áo của cô gái ấy có vẻ tốt hơn cô một chút, nhưng thân hình lại trông chẳng khác gì đứa trẻ ăn xin.
Nhưng ánh mắt cô gái ấy không giống ánh mắt cứng nhắc của kẻ ăn xin, mà đầy tự mãn, khıêυ khí©h nhìn về phía cô.
Trần Uẩn thận trọng không lên tiếng, có lẽ đầu óc người này không bình thường.
“Em gái, nếu đã tỉnh rồi thì nhanh rời giường, ghĩ kỹ chưa? Em chọn đi làm hay đi học?”
Trần Nhân ngồi xuống giường, thân mật nắm tay Trần Uẩn: “A Uẩn, nghĩ lại lời chị nói đi, em học không giỏi, chi bằng đi làm, ít nhất cuộc sống cũng đỡ vất vả hơn một chút, phải không?”
“Đi làm có gì không tốt đâu, sao em phải làm đủ trò còn đòi nhảy sông nữa, em xem hiện tại có được gì đâu?”
Trần Nhân chỉnh lại quần áo cho Trần Uẩn, giúp cô xốc chăn lên: “Tỉnh rồi thì dậy đi, cha đang đợi chúng ta ở ngoài!”
Trần Uẩn nhíu mày, thấy cô ta kéo tay mình, định giật ra thì bất chợt đầu đau nhói nên không kịp phản ứng.
Cô bị kéo ra trước mặt một người đàn ông lớn tuổi. Người này chẳng có vẻ gì hiền từ, gầy guộc giống như khỉ, có khi còn là bọn buôn người.
Đối diện với tình thế không thể phản kháng, Trần Uẩn quyết định án binh bất động.
"Cha, em gái đã chọn đi làm rồi," Trần Nhân nhìn vào mặt Trần Uẩn, chờ đợi cô thừa nhận.
Trần Uẩn im lặng, cố gắng khai thác thêm thông tin.
Trần Nhân lo sợ cô sẽ gây rắc rối, làm cha thay đổi chủ ý. Giờ đây được sống lại lần nữa, cô ta tuyệt đối không để lỡ cơ hội này.
Ở kiếp trước, Trần Uẩn dựa vào học hành mà trở thành nhà nghiên cứu được mọi người kính trọng, đời này Trần Nhân nhất quyết sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Trần Nhân cúi đầu nhìn bàn tay mình đang nắm chặt tay Trần Uẩn, làn da của Trần Uẩn tuy thô ráp nhưng vẫn trắng nõn, tạo thành sự tương phản rõ rệt với làn da của cô ta, khiến cô ta không khỏi cảm thấy ghét bỏ.
Không hiểu sao Trần Uẩn và cô ta đều làm cùng một công việc, thậm chí Trần Uẩn còn làm nhiều hơn, nhưng Trần Uẩn lớn lên lại kiều nộn, làn da cũng trắng.
Lúc đó, những người đàn ông có gia cảnh tốt đã tìm đến Trần Uẩn, cha cũng thay đổi thái độ với Trần Uẩn, đối xử dịu dàng hơn hẳn.
Ngược lại, những người đến tìm cô ta đều là những người nông dân, dung mạo bình thường.
Bây giờ, cô ta tuyệt đối không thể để Trần Uẩn có cuộc sống tốt đẹp như kiếp trước.
Vì thế Trần Nhân càng cười thân thiết hơn.
“A Uẩn, bà cụ Sở rất dễ ở chung, em đến làm bảo mẫu cho bà ấy không chỉ có tiền mà còn có cơ hội kết giao với những người có địa vị, nhìn cháu trai bà ấy là Sở Thanh Ngọc xem, không chỉ đẹp trai mà còn…”
Khi Trần Uẩn nghe thấy cái tên Sở Thanh Ngọc, ánh mắt cô lộ rõ vẻ kinh ngạc, tay cô cũng bắt đầu run rẩy trong khi vẫn đang bị Trần Nhân nắm chặt.
Sở Thanh Ngọc chẳng phải là nam chính trong tiểu thuyết "Kiêu hùng thập niên 80" sao? Cuốn tiểu thuyết mà cô đã mở ra đọc khi trên đường đến hội thảo ẩm thực vì quá nhàm chán.
Cô nhớ trong truyện, gia thế của Sở Thanh Ngọc rất quyền quý, nhưng anh không hề dựa dẫm vào gia đình, tự mình lập nghiệp và trở thành một nhà đầu tư nổi tiếng. Về sau, anh thậm chí còn đầu tư vào dự án nghiên cứu khoa học tuyệt mật của nhà nước.
Chẳng lẽ cô đường đường là một chuyên gia đánh giá ẩm thực ở thế kỷ 21 lại xuyên không vào cuốn tiểu thuyết này ư? Nếu vậy thì mọi thứ đều có thể lý giải được rồi.
Cô nhớ một tình tiết trong truyện, cha của cô để hai người con gái lựa chọn giữa đi học hoặc đi làm.
Trần Uẩn nhìn kỹ người chị bên cạnh, trong lòng không khỏi mừng như điên.
Theo hiểu biết của cô về người cha của nguyên chủ, “đi học” có nghĩa là phải tự kiếm tiền để trang trải, có thể sẽ bị buộc thôi học giữa chừng, còn “đi làm” là trở thành lao động miễn phí trong nhà.
Trần Uẩn mỉm cười, vậy thì vấn đề đã được giải quyết.
Cô sẽ chọn đi làm.
Ít nhất việc này sẽ giúp cô đến gần với nam chính kiệt xuất và đi theo anh đầu tư. Cô không cần phải đạt được thành tựu như nam chính, chỉ cần trở thành một "cá mặn phú bà" là quá tốt rồi.
Trong lòng Trần Uẩn suy tư, trên mặt vẫn không để lộ cảm xúc, chỉ ngước mắt lên nhìn chị mình một cách rụt rè, âm thầm rút tay ra.
Trần Nhân cho rằng cô định phản kháng, liền siết chặt tay cô hơn, quyết tâm không bỏ qua cơ hội này để được đi học.
“Em à, thành tích của em vốn không tốt, đi học liệu có đỗ đại học không cũng khó nói, thà chọn đi làm từ đầu còn hơn, em cũng biết, thành tích của chị từ trước đến nay tốt hơn em mà.”
Trần Nhân tăng mạnh lực đạo trên tay, ánh mắt trách móc nhìn cô.
Trần Như Hải cũng nhìn hai chị em, không quan tâm lắm ai sẽ đi học, vì nếu thành tích kém đi học, như vậy thì giữa chừng buộc thôi học cũng có lý do.
Mẹ của họ, Phương Như, chỉ có thể âm thầm rơi lệ, trong hoàn cảnh này bà không có quyền lên tiếng.
Trước ánh mắt mong đợi của mọi người, Trần Uẩn nhút nhát sợ sệt nói:
“Em… em không có tiền tiết kiệm. Đi… đi làm không có tiền mua quần áo và đồ dùng sinh hoạt, sẽ bị ghét bỏ, thôi để em đi học vậy.”
Trần Uẩn nhìn Trần Nhân: “Chị à, chị giỏi hơn em, hay là chị chọn đi làm, em tin rằng bà cụ Sở nhất định sẽ thích chị.”
“Cái gì?” Trần Nhân tức giận muốn mắng người, cô ta trái lo phải nghĩ nhưng không ngờ lý do lại là như vậy.
Cô ta liếc nhìn Trần Như Hải, thấy ông có vẻ hài lòng, lập tức bất chấp mọi thứ.
Cô ta miễn cưỡng cười: “Chuyện đó thì dễ thôi, em đến đại viện làm việc, cha chắc chắn sẽ cho ít tiền, bằng không mặc đồ rách rưới, sẽ khiến bà ấy chê cười.”
Trần Nhân đã trải qua một kiếp nên nắm rõ cách khiến cha đồng ý, so với đi đọc ông ước gì cả hai đều đi làm, chỉ cần không yêu cầu quá đáng là được. Thế nên, dù không vui, ông cũng không từ chối.
Trần Uẩn thầm vui mừng, kế hoạch đã thành công.
Không sai, cô là muốn kiếm một chút tiền, vì nguyên chủ vốn nhút nhát, không có tiền tiết kiệm.
Trần Nhân sợ cô gây chuyện, liền viết vài chữ lên lòng bàn tay cô.
Trần Uẩn hiểu rằng mọi việc đã xong, giả bộ bất lực, miễn cưỡng đồng ý đi làm.
Sợ Trần Uẩn hối hận, Trần Nhân nhanh chóng kéo cô đến trước mặt Trần Như Hải: “Cha, con và em đã bàn bạc xong, con sẽ đi học, còn em sẽ đi làm. Sau này em sẽ đưa hết tiền kiếm được cho cha. Con cũng sẽ học hành chăm chỉ, sau này sẽ chiêu rể vào nhà, xây nhà mới cho cha mẹ, đưa cha mẹ lên thành phố sống.”
Trong thôn, biểu hiện của địa vị là xây nhà mới, câu nói của Trần Nhân xem như đã chạm đến lòng Trần Như Hải.
Trần Như Hải nhìn Trần Uẩn, con gái thứ hai ngoan ngoãn, không có tâm tư phức tạp, thành tích học tập bình thường, đi làm là vừa vặn.
Con gái lớn thì có chút mưu mô, học giỏi hơn em gái, đi học có thể kết giao với những người có tiền, nhưng không có tiền cũng dễ kiểm soát.
Đối với kết quả này, Trần Như Hải khá hài lòng: “Vậy thì, A Uẩn, mau thu dọn hành lý, sáng mai đi qua đại viện đi!”
Thấy Trần Như Hải sắp đi, Trần Uẩn rụt rè kéo góc áo ông, giọng nói nhẹ nhàng: “Cha ơi, con…” Cô nhìn bộ quần áo rách nát đang mặc.
Trần Như Hải nghĩ đến việc còn chưa cho tiền, gương mặt tối sầm, lục lọi túi rồi ném cho cô một đồng: “Đi làm chăm chỉ, nhìn nhà chúng ta xem, rách nát như vậy giống thứ gì.”
Trần Uẩn cúi đầu đáp một tiếng, nhận tiền, sau đó nhìn về phía Trần Nhân.
Sợ cô nói thêm gì nữa, Trần Nhân vội vàng kéo cô trở về phòng.
Trần gia là gia đình nghèo nhất trong thôn, chỉ có hai cô con gái, không có con trai nên Trần Như Hải thường bị người trong thôn cười nhạo.
Ông quanh năm suốt tháng ăn không ngồi rồi, không đánh bạc thì uống rượu, làm cho của cải tiêu tán sạch sẽ.
Chỉ có Trần Nhân thường xuyên nói sẽ chiêu rể vào nhà, vì vậy Trần Như Hải đối xử với cô ta tốt hơn một chút.
Trần Uẩn và Trần Nhân ở chung một chỗ, khi hqi người trở về phòng, Trần Nhân lôi một đồng bạc từ dưới tấm đệm ẩm mốc, cắn răng đưa cho Trần Uẩn: “Được rồi, lần này đủ rồi chứ!”
Trần Uẩn nắm chặt hai đồng, tuy rằng thập niên 80 vật giá thấp nhưng hai đồng vẫn không đủ để cô chuẩn bị cho cuộc sống sau này, cho nên cô giả vờ sợ hãi, nói nhỏ: “Chị ơi, hình như vẫn chưa đủ…”
Nghe giọng nũng nịu của Trần Uẩn, trong lòng Trần Nhân dâng lên một cơn giận, phải biết rằng cô ta đã phải dành dụm rất lâu mới có được số tiền này, giờ lại bị Trần Uẩn lấy mất, cô ta đau lòng đến nhỏ máu.
Cô ta bực bội nói: “Em còn muốn bao nhiêu?”
“Năm đồng.”
“Em…”
......